Thuần thục mà cột chắc hồ ly, Ngụy Nhiêu tiếp tục đi truy tìm con chồn.
Ánh mặt trời từ khe hở nhánh cây trụi lủi tưới xuống mặt đất, ở giữa một mảnh màu xám cùng màu trắng, hồng y của Ngụy Nhiêu là màu sắc sáng ngời nhất trong rừng này.
Dấu chân chồn càng ngày càng dày, Ngụy Nhiêu nhìn xem phương hướng đỉnh núi, thời điểm đang lo lắng muốn từ bỏ hay không, phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm dã thú chạy như điên, nghe số lượng, có hai con.
Ngươi truy ta đuổi, là đang chơi đùa sao?
Ngụy Nhiêu ngửa đầu nhìn xem, tạm thời đem hồ ly đã trói gô đặt trong một mảnh bụi cỏ, nàng thả người nhảy tới trên cây, chuẩn bị cung tiễn sẵn sàng.
Hai con lợn rừng cách xa nhau khoảng một trượng chạy tới, khóe môi Ngụy Nhiêu giơ lên, phi mũi tên bắn trúng đầu con lợn rừng đầu tiên.
Đáng thương lợn rừng trúng mũi tên chưa ngã xuống đất ngay, tiếp tục đi phía một đoạn mới đổ hẳn xuống nền tuyết.
Một con lợn rừng khác thấy tình thế không ổn, quay đầu muốn chạy.
Mũi tên thứ hai của Ngụy Nhiêu đã gài xong, thời điểm bắn ra, một mũi tên khác đột nhiên từ phương hướng ngược lại bay tới, so với nàng bắn trúng con lợn rừng kia trước.
Ngụy Nhiêu kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh màu thiên thanh nửa ẩn ở giữa rừng cây, tay thon dài trắng nõn vẫn duy trì tư thế mới kéo cung xong.
Ngụy Nhiêu nhìn không thấy mặt hắn, nhưng mà hơi suy nghĩ thêm, liền biết hai con lợn rừng đều là con mồi của đối phương, nàng chỉ là nhặt cái tiện nghi trùng hợp đụng phải.
Ngụy Nhiêu nhảy xuống cây, xách lên hồ ly của chính mình, hướng chân núi đi xuống.
Hai con lợn rừng là Lục Trạc cùng Thích Trọng Khải liên thủ đánh, Thích Trọng Khải còn không có kịp tới, Lục Trạc một đường đuổi sát, con lợn rừng đầu tiên đã trúng mũi tên ngã xuống đất, Lục Trạc liền biết phụ cận có người, hắn cũng không để bụng, chỉ đi bắn con thứ hai.
Hai mũi tên cơ hồ đồng thời bắn con lợn rừng thứ hai, Lục Trạc đạm cười, đều đã làm tốt chuẩn bị đem con mồi nhường cho đối phương, tránh cho phải tranh đoạt, không nghĩ tới vị hồng y thiếu niên kia từ trên cây nhảy xuống thế nhưng cũng không có tính toán tranh đoạt.
"Tiểu công tử dừng bước."
Lục Trạc chậm rãi đi ra, nhìn bóng dáng hồng y thiếu niên kia nói.
Ngụy Nhiêu dừng chân, vì sao thanh âm nam tử này có chút quen tai?
Xuất phát từ tò mò, Ngụy Nhiêu xoay người sang chỗ khác. Tuy là trang điểm nam trang, mặt mày diễm lệ kia, đôi môi no đủ đỏ bừng, vẫn là làm Lục Trạc liếc mắt một cái xác định thân phận nàng là cô nương.
Lục Trạc thu mắt, cười nhạt trên mặt cũng đã biến mất, chỉ vào con lợn rừng đầu tiên nói: "Ngươi."
Rừng núi hoang dã, Ngụy Nhiêu không nghĩ tới chính mình sẽ gặp được một nhân vật giống như thần tiên vậy.
Thân hình đối phương cao dài đĩnh bạt được phác họa ra sau màu áo gấm thiên thanh, như trên nền tuyết mọc lên cành trúc thanh bách, tóc mai như mực, mặt mày tuấn dật, màu da trắng nõn tại cảnh xuân minh mị hiện ra trơn bóng như mỹ ngọc.
Sống ở kinh thành đã lâu, Ngụy Nhiêu gặp qua không ít công tử tuấn mỹ, nhưng luận dung mạo cùng khí độ, không còn có người có thể lướt qua vị trước mắt này, thật sự là ôn nhuận như ngọc.