Thọ An Quân thành một cái quả phụ dưỡng ba đứa con, cũng thành trụ cột Chu gia.
Tiên đế khi còn trên đời, Thái Hậu nương nương vì ích lợi chính mình, cố ý lợi dụng Thọ An Quân, dẫn tới thanh danh Thọ An Quân hỗn độn, cửa nát nhà tan. Tiên đế chết đi, Nguyên Gia Đế đăng cơ, Thái Hậu nương nương rõ ràng biết Thọ An Quân chưa bao giờ để tiên đế đắc thủ, lại bởi vì ghen ghét Thọ An Quân được Nguyên Gia Đế kính trọng, cố ý ngầm đồng ý lời đồn đãi, dẫn tới nữ nhân Chu gia càng thêm bị người đời phỉ nhổ. Nếu không phải Nguyên Gia Đế kiên trì mỗi năm tặng lễ cho Thọ An Quân, kinh thành nào còn có nơi dung thân cho một nhà già trẻ Thọ An Quân?
Những danh môn thế gia đó, xem ở mặt mũi Nguyên Gia Đế không dám khinh người quá đáng, lại tuyệt không cưới Chu gia cô nương. Liền đến hôn sự biểu cô nương Ngụy Nhiêu đều khó khăn, huống chi tỷ muội Chu Tuệ Trân, Chu Tuệ Châu?
Liễu ma ma cùng Thọ An Quân đều nhìn thấu, cố tình mẹ con Vương thị còn muốn nằm mộng.
"Trân nhi mau tới, chúng ta nên xuống núi." Vương thị đột nhiên mặt lộ vẻ vui mừng, quay đầu lại hướng Chu Tuệ Trân làm bộ làm tịch vẫy tay nói.
Đây là ám hiệu, ý tứ là nói, có công tử xuất hiện!
Chu Tuệ Trân sờ sờ hoa đào vừa mới cài lên tóc, trong lòng nhảy nhót, như tiểu thư khuê các đi tới bên người mẫu thân.
Liễu ma ma xoa bóp cẳng chân chính mình đã mỏi mệt, đỡ thân cây đứng lên, yên lặng mà đi theo phía sau hai mẫu nữ.
"Nương, lần này như thế nào? Là người ra sao ?" Một tay đỡ cánh tay mẫu thân, Chu Tuệ Trân thấp giọng hỏi.
Mấy ngày này, nàng "Tình cờ gặp gỡ" công tử trẻ tuổi ước chừng có hai ba mươi người, những nam nhân đó ánh mắt nhìn nàng đều bị kinh diễm. Nóng đến làm mặt nàng hồng, nhưng mà tới thời điểm chào hỏi tự báo gia môn, những nữ trưởng bối hoặc tỷ muội bên người mấy nam nhân đó lập tức trở nên khinh thường, làm cho nàng thập phần xấu hổ.
Chu Tuệ Trân hùng tâm tráng chí đều mau bị chà sáng, nàng dù khát vọng gả tiến vào nhà quyền quý, da mặt vẫn là có, chịu không nổi một lần lại một lần bị coi khinh.
Vương thị vui rạo rực nói: "Như thế nào đây, tựa như thần tiên hạ phàm, nhóm cậu ấm phía trước gặp qua toàn bộ đều so ra kém hắn, khéo nhất chính là, bên người hắn một người đều không có, quả thực tựa như cố ý tới cùng ngươi gặp nhau vậy."
Liễu ma ma cố ý ở phía sau giội nước lã: "Liền cái gã sai vặt cũng không mang đi? Không phải cũng là tiểu tử nghèo, cũng đánh chủ ý tình cờ gặp gỡ danh môn khuê tú một bước lên trời đi?"
Chủ tớ có khác, ngày thường Liễu ma ma thực cho Vương thị mặt mũi, tuyệt sẽ không châm chọc mỉa mai như vậy, chỉ là trải qua mấy ngày leo núi, kiên nhẫn của Liễu ma ma đối với Vương thị đã hao hết. Nói hơn nữa, nàng phân tích loại tình huống này hoàn toàn có khả năng, con cháu thế gia đều là sống trong nhung lụa, đi nơi nào đều thích mang theo gã sai vặt nha hoàn hầu hạ.
Vương thị quay đầu lại, hung tợn mà trừng mắt nhìn Liễu ma ma liếc mắt một cái, cảnh cáo nói: "Ngươi chỉ lo đi theo, chớ có nói cái gì, nếu hỏng chuyện tốt của đại cô nương, đừng trách ta không khách khí."
Liễu ma ma chịu đựng mới không trả lại một cái nhìn xem thường.
Chu Tuệ Trân bị Liễu ma ma nói có chút lo lắng.
Vương thị vỗ vỗ tay nàng, thập phần tự tin nói: "An tâm an tâm, chỉ bằng khí độ của hắn, nói hắn là hoàng tử ta đều tin."
Dừng một chút, tâm Vương thị sinh một kế: "Trân nhi, người này ngàn năm mới có một, nếu thành, về sau chúng ta đều không cần lại chạy đến trên núi lăn lộn, theo nương xem, đợi chút nữa chúng ta tới, cho các ngươi nhiều chút thời gian ở chung."
Nói xong, Vương thị tiến đến bên tai Chu Tuệ Trân, khe khẽ nói nhỏ.
"Thái thái ý muốn như thế nào?" Liễu ma ma mang theo vài phần cảnh cáo hỏi.
Vương thị sợ mưu kế của chính mình bị Liễu ma ma lộ ra sơ hở, bất đắc dĩ nói cho Liễu ma ma.
Là cái kế mà một khi bị vạch trần, sẽ phi thường mất mặt, liền tính không bị vạch trần, khả năng thành công cũng chỉ có một nửa, rốt cuộc thân phận của Chu Tuệ Trân mới là trở ngại lớn nhất khiến nàng gả không vào được hào môn.
Liễu ma ma trước sau nhìn xem, lúc này đường núi chỉ có các nàng cùng vị công tử thần tiên xui xẻo kia, thử một lần làm mẹ con Vương thị hết hy vọng cũng tốt.
"Thái thái giả trang giống chút, ngàn vạn đừng tự lòi đuôi, nếu không lão thái quân tuyệt sẽ không cho thái thái cùng đại cô nương ra cửa."
Vương thị biết, khẽ cắn môi, ở một cái chỗ ngoặt, Vương thị dừng lại bước chân, chậm rãi nửa ghé vào trên đường, cố ý đem cái trán hướng vào thềm đá tỳ một chút, tỳ đến đỏ một khối, Vương thị cho nữ nhi một cái ánh mắt, liền nhắm mắt lại, giả trang bị cảm nắng té xỉu.