Ngụy lão thái thái sắc mặt khẽ biến, nắm tay trong tay áo rộng lặng lẽ nắm chặt.
Ngụy Nhiêu nhưng thật ra không sợ, đám đông nhìn chăm chú, lại là trước mặt Nguyên Gia Đế, Thái Hậu nương nương có thể làm cái gì? Cho dù có cái ám chiêu gì, Ngụy Nhiêu cũng không phải tiểu cô nương tay trói gà không chặt năm đó.
Ngụy Nhiêu hướng tổ mẫu cười cười, không màng hơn thua mà đi theo tiểu cung nữ đi ra khỏi Nguyệt Chiếu hiên. Phần khí độ kia, làm trưởng bối các nữ quyến khác trong Nguyệt Chiếu hiên sôi nổi gật đầu, cảm thấy vị Ngụy gia Tứ cô nương này cũng không có bất kham đến như bên ngoài truyền vậy.
Nguyệt Chiếu hiên cùng Trích Tinh Lâu cách xa nhau cũng không xa, Ngụy Nhiêu dọc theo bậc thang chỉnh tề sạch sẽ hướng lên trên đi mất thời gian một chén trà nhỏ, liền tới Trích Tinh Lâu rồi.
Trích Tinh Lâu là kết cấu đình bát giác, tám mặt không có cửa sổ, thu hết phong cảnh hoàng thành vào đáy mắt.
Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương ngồi chủ vị, bên trái là Hoàng Hậu cùng ba vị phi tần, phía bên phải là phu thê Đoan Vương, Cảnh Vương, Phúc Vương.
Đối với Ngụy Nhiêu mà nói, mọi người ở đây, không có một gương mặt lạ, bốn năm trước nàng đều gặp qua, càng không cần nói tới đường tỷ Đoan Vương phi.
Quy củ hoàng gia sớm đã nhớ kỹ trong lòng, Ngụy Nhiêu mặt mang cười nhạt, nhất nhất hành lễ cho các quý nhân.
Mùa đông bốn năm trước, Ngụy Nhiêu bị người đẩy vào động bang, khi vớt ra, đông lạnh đến sắc mặt tái nhợt, môi phát tím, cấp cứu một ngày mới sống lại, khi ra khỏi cung vẫn là một bộ dáng nửa chết nửa sống. Mà Ngụy Nhiêu hôm nay, duyên dáng yêu kiều như hoa mùa xuân, dáng vẻ muôn vàn mà đứng ở chỗ đó, mỹ nhân phía sau hồ trở thành phụ trợ.
Nguyên Gia Đế xem Ngụy Nhiêu, miễn lễ cho qua đi, ánh mắt lại lần nữa chuyển qua nam nhi cấm quân trên bãi cỏ bên kia.
Thái Hậu nương nương nhìn Ngụy Nhiêu tựa như một đóa thược dược sắp nở rộ, thủy linh linh nũng nịu mà xuất hiện ở trước mặt nàng, hốc mắt hãm sâu hiện lên một tia hận ý.
Tại hậu cung tranh đấu vài thập niên, phàm là người nàng nhìn chướng mắt, cơ bản đều bị nàng hành chết, chỉ có Thọ An Quân, Tiểu Chu thị, Ngụy Nhiêu, một lần lại một lần đều tránh thoát. Thọ An Quân, Tiểu Chu thị tâm cơ thâm trầm, tránh thoát đi là bản lĩnh của các nàng, Ngụy Nhiêu một cái cô nương uổng có mỹ mạo, như thế nào liền không bị hai cái thích khách kia hãm hại?
Phái ra người đến nay không có tin tức, là thất thủ rồi chạy trốn, hay vẫn là xuất hiện bất trắc?
Thái Hậu nghĩ không rõ.
Nàng kêu Ngụy Nhiêu lại đây, là muốn từ trên mặt Ngụy Nhiêu nhìn ra cái gì, nhưng tiểu hồ ly tinh dường như không có việc gì, phảng phất cái gì cũng chưa phát sinh quá.
"Bốn năm không thấy, thân mình Nhiêu Nhiêu dưỡng tốt chưa?" Thái Hậu nương nương cười cười, vẫy tay ý bảo Ngụy Nhiêu đi đến bên người nàng.
Ngụy Nhiêu cảm kích nói: "Nhờ phúc của ngài, đã không còn trở ngại."
Thái Hậu nương nương kéo tay Ngụy Nhiêu, tay nhỏ trắng nõn non mềm kia, trắng đến tựa như một khối ngọc mỡ dê, không hề tạp sắc, đối lập lại, tay Thái Hậu nương nương gầy trơ cả xương đầy nếp nhăn cùng màu nâu lấm tấm.
Thái Hậu nương nương bị đau đớn buông lỏng tay, khụ khụ nói: "Tốt là được, vào hoàng cung đó là khách nhân của hoàng gia, khách nhân có cái gì sơ suất, là ta cùng Hoàng Hậu thất trách."
Ngụy Nhiêu vội nói không dám.
Thái Hậu nương nương cười cười, nhìn hoàng đế nhi tử nói: "Hoàng Thượng nhìn một cái, tiểu cô nương lớn lên càng ngày càng giống nương nàng, lại nói tiếp, Tiểu Chu thị sinh hạ hoàng tử có công, nên thưởng, thân thể ta mấy năm nay tốt hơn một ít, không bằng Hoàng Thượng tuyên hai mẹ con bọn họ trở về đi, làm ta cũng nhìn tiểu hoàng tôn một cái."
Nguyên Gia Đế tựa hồ cũng không thích cái đề tài này, thanh âm hơi trầm xuống nói: "Mẫu hậu thân thể thiên kim không dung được bất luận cái sơ suất gì, cho các nàng tiếp tục ở tại hành cung đi."
Thái Hậu nhấp môi, nhìn về phía Ngụy Nhiêu.
Ngụy Nhiêu thuận theo mà rũ mắt, không vì Thái Hậu nói mà vui mừng, cũng không vì Nguyên Gia Đế phủ quyết mà mất mát.