Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 45: Thi Đấu

Chương 45: Thi Đấu

Những vật phẩm như lều bạt túi ngủ vẫn phải chuẩn bị trước.

Cũng may thực lực hiện tại của Lục Duyên đã được nâng cao, cùng với thực lực được nâng cao, không gian chiến văn cũng trở nên lớn hơn, khoảng hai mét, nếu không, muốn bỏ hết tất cả vật phẩm vào cũng rất khó.

Bời vì lần này hắn mua khá nhiều vật phẩm.

Đương nhiên cũng tốn không ít tiền.

Mười năm ngàn vừa cầm còn chưa nóng tay, đã chỉ còn lại chưa đến bốn ngàn ba trăm.

Nhìn số tiền trong tay, Lục Duyên cảm thấy quả nhiên mình vẫn rất nghèo.

Suy nghĩ muốn chuyển đến sống bên ngoài khu dân cư nghèo vẫn là gánh nặng đường xa.

Hắn hít sâu một hơi, hạ quyết tâm lần sau nhất định phải chuyển đi!

Rời khỏi khu trung tâm thương mại, Lục Duyền về đến khu dân cư nghèo.

Chút chuyện nhỏ xảy ra vào buổi sáng trước đó không gây ra làn sóng nào trong khu dân cư nghèo, mọi người phải sống thế nào thì vẫn sống như thế.

Lục Duyên tiện đường đến võ quán Đại Minh.

“Duyên ca!”

“Duyên ca, ngươi đến rồi? Sao hôm nay đến muộn thế?”

“Duyên ca, nghe nói ngươi tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa rồi? Thế nào? Không chết mà đi ra chứ?”

Vừa vào võ quán Đại Minh, tiếng hô của những người đang luyện võ ập đến cùng với làn sóng nhiệt.

Các học viên của võ quán nhìn thấy Lục Duyên, đều cung kính gật đầu chào hỏi.

Có người còn nói đùa.

Thái độ hoàn toàn khác với lần đầu tiên Lục Duyên đến đây.

Thể hiện của Lục Duyên trong mấy ngày nay đã giành được sự tôn trọng của tất cả mọi người.

Hắn cười gật đầu với những người chào hỏi hắn, rồi đi vào sâu trong võ quán.

Tiểu Hổ đang đánh vào giá quyền kim loại.

Nắm đấm to lớn rơi vào trên kim loại, phát ra tiếng vang phập phập, dưới sức mạnh lớn, kim loại lõm xuống.

Thấy Lục Duyên đi đến, hắn dừng lại, lấy khăn vắt trên cổ lau mồ hôi rồi đi qua đó.

“Lục Duyên, sao hôm nay đến muộn thế?”

“Ta đi mua ít đồ.”

Lục Duyên quay đầu nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi:

“Minh ca đâu? Sao không thấy hắn?”

Bình thường Phất Lãng Minh đều đánh quyền ở đây, hôm nay Lục Duyên lại không nhìn thấy hắn.

“Minh ca à, tối qua hắn đã ra ngoài rồi, vẫn chưa quay về.”

Nghe câu này, Lục Duyên ngẩn người hơi nghi ngờ:

“Tối qua đã ra ngoài? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta cũng không biết, nhưng thỉnh thoảng Minh ca lại ra ngoài, có lúc đi mấy ngày, có lúc về luôn trong ngày. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không rõ.”

Lục Duyên gật đầu:

“Được.”

Hai nắm đấm của Tiểu Hổ đập vào nhau, nhìn Lục Duyên, nhếch miệng cười:

“Đi thôi, lên võ đài tập luyện?”

Lục Duyên nhìn Tiểu Hổ với con mắt cổ quái:

“Ngươi chắc chắn?”

“Sao thế? Ta cảm thấy hai ngày nay ta tiến bộ rất rõ rệt, ngươi không dám hả?”

Tiểu Hổ nhìn Lục Duyên với ánh mắt khiêu chiến, giơ ngón tay giữa ra.

Lục Duyên bèn bật cười:

“Ngươi đã nói vậy rồi, vậy ta luyện cùng ngươi. Nói trước nhé, tối qua ta tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa, cũng có chút tiến bộ đấy.”

“Lần đầu tiên cũng chỉ có thể vào đó hai mươi tư tiếng thôi, có thể tiến bộ được bao nhiêu? Ngươi nghĩ ta không hiểu gì, dễ bị gạt hả?”

Tiểu Hổ hoàn toàn không để tâm.

Lục Duyên nhìn thái độ khinh thường của Tiểu Hổ, nhướn lông mày:

“Lên võ đài đi.”

Hai người đi về hướng võ đài.

Trên võ đài có hai người đàn ông cường tráng đang đánh quyền, xung quanh còn có một vài người đang xem đánh quyền.

Thấy Lục Duyên và Tiểu Hổ đi đến, mọi người lần lượt nhường đường.

“Duyên ca! Ngươi đến rồi!”

“Tiểu Hổ cũng ở đây? Hai người...lại muốn đánh một trận?”

Một người đàn ông lực lưỡng nhìn Lục Duyên và Tiểu Hổ, hơi không chắc chắn nói.

Tiểu Hổ khoanh hai tay trước ngực, nhếch miệng cười:

“Lần này là trận chiến báo thù của ta! Các người xem cho kỹ! Hôm nay Tiểu Hổ ta phải đánh cho tên nhóc này nhập viện!”

Nghe thấy lời nói của Tiểu Hổ, tất cả mọi người đều sáng mắt lên, ai ai cũng hô hào.

“Này này! Hai người các ngươi! Mau xuống đi!”

“Đúng thế đúng thế! Còn không nhường chỗ cho Duyên ca và Tiểu Hổ?”

“Thật đúng là, không có chút tầm nhìn nào! Còn muốn sống ở võ quán không hả?”

Hai người đàn ông cường tráng trên võ đài cũng không tức giận, vội vàng nhảy xuống võ đài dưới sự thúc giục của mọi người,

Mọi người cũng hô bảo Lục Duyên và Tiểu Hổ mau chóng lên võ đài.

Hai người lên võ đài, đứng đối diện nhau.

Mọi người ở phía dưới bắt đầu bàn tán.

“Ấy, các ngươi nói xem ai sẽ thắng?”

“Còn cần phải nói? Đương nhiên là Duyên ca của ta rồi!”

“Duyên ca của ngươi cái đầu ngươi ý! Rõ ràng là Duyên ca của ta đấy?”

“Tuy ta biết dạo này Tiểu Hổ luyện tập rất chăm chỉ, tiến bộ rất nhiều, nhưng ta vẫn chọn Duyên ca!”

“Vậy chẳng phải rõ ràng sao? Duyên ca là chiến sĩ gen, hơn nữa hôm qua còn tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa, nhìn dáng vẻ của Duyên ca, chắc chắn là sống sót đi ra, chắc chắn tiến bộ không ít.”

Một người đàn ông lực lưỡng không nhịn được thấy bất bình cho Tiểu Hổ: “Không phải...các ngươi không ai cảm thấy Tiểu Hổ có thể thắng sao? Tiểu Hổ cũng thật đáng thương?”

“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Tiểu Hổ có thể thắng?”

Người đàn ông lực lưỡng lắc đầu, cười nhạt:

“Khụ...đương nhiên là Duyên ca của ta thắng!”

“Xì!”

Mọi người giơ ngón tay giữa ra với hắn.

Trên võ đài, đương nhiên Tiểu Hổ và Lục Duyên đều nghe thấy lời bàn luận phía dưới.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch