Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái

Chương 20: Giang hồ, ta tới đây

Chương 20: Giang hồ, ta tới đây

Ở trên đám mây, Tiêu Tử Phong tháo mặt nạ xuống, sau lưng đã bị mồ hôi làm ướt.

“Tư thế phòng ngự vô địch dưới ánh mặt trời lặn (5 phút)”

Khi hắn vừa lên sân khấu, liền mở kỹ năng này, chủ yếu là để phòng ngừa có người đánh lén.

Qủa nhiên lúc lên sân khấu liền có người tới ám sát, hắn căn bản không kịp phản ứng.

Nếu không phải mở kỹ năng này ra, hắn lúc ấy chắc chắn phải chết.

Tuy nhiên sau một kích không đắc thủ của đối phương, ngón tay trỏ bên trái của hắn lại truyền đến một loại dục vọng, muốn thôn phệ đối phương.

Hắn không nói hai lời liền phát động kỹ năng.

Tổng cộng năm phút đồng hồ, nếu không thể giải quyết đối phương, hoặc nếu đối phương không buông tha thì qua 5 phút này, hơn phân nửa hắn có thể sẽ đi gặp lão cha nhà mình.

Đợi đến khi nuốt lấy đối phương, hắn liền cảm giác khí huyết của mình lại lớn mạnh hơn nhiều.

“Ngón trỏ nuốt thi.”

Kỹ năng này chỉ có tác dụng đối với thi thể, nói cách khác, đối phương không phải người sống.

Có thể chính là do Cổ giả luyện thi.

Hiện tại cũng không cần quản nhiều như vậy, hắn nhìn về phía Cự Bắc thành đã cư ngụ suốt 16 năm: “Tạm biệt!”

“Giang hồ, ta tới đây.”

…………

Đào Hương trấn.

Suốt một ngày một đêm, hơn phân nửa thời gian bay trên trời, nửa còn lại thì đi trên mặt đất và nghỉ ngơi.

Bay trên trời trông rất soái, nhưng thật sự lạnh, lạnh muốn tê cứng cả người.

Cũng may hiện tại hắn là võ phu bát giới, cộng với khí huyết hùng hậu, nếu như đổi thành người thường thì có lẽ đã biến thành một cây kem đông lạnh.

Tiêu Tử Phong còn phát hiện một chuyện quan trọng, chính là không biết rõ phương hướng của hoàng đô Đại Chu.

Do đó, hắn chỉ có thể tìm một ngơi nghỉ ngơi trước, lại thuận tiện tìm người chỉ đường hoặc mua bản đồ.

Vừa bước vào trấn nhỏ này, Tiêu Tử Phong đã bị một cửa hàng tạp hóa hấp dẫn.

Hoặc có thể nói là trang sức Ám Nguyệt đặc thù của cửa hàng tạp hóa.

Triệu Tuyền Lạc từng nói với hắn, hành tẩu giang hồ nếu như thiếu tiền thì có mấy phương pháp, một trong số đó chính là đi tìm tổ chức sát thủ lớn nhất Đại Chu, Vô Nguyệt Các.

Vô Nguyệt Các thiết lập chế độ sát thủ ở bên ngoài, một ít nhân thủ giang hồ có thể đến Vô Nguyệt Các nhận treo thưởng, giết người lấy tiền.

Vô Nguyệt Các sẽ thiết lập trạm tạm thời ở nhiều nơi, những trạm này đều treo một trang sức Ám Nguyệt đặc thù.

Tiêu Tử Phong đi vào.

Trong phòng có chút âm u, một người đàn ông râu ria xồm xoàm, nằm sấp trên bàn.

Cả người tản ra một cỗ mùi rượu.

Đương đương......

Gõ vài cái trên mặt bàn.

Đối phương ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là một thiếu niên trẻ tuổi, nói:

“Muốn mua cái gì, tự mình chọn, giá cả đều đã ghi bên trên.”

“Ta muốn một bản đồ của Đại Chu.”

“Ngay trên kệ, tự mình lấy, hai mươi đồng.”

Sau khi nói xong câu đó, nam nhân trung niên lại chuẩn bị nằm sấp trên bàn.

“Lại tiếp một phần treo thưởng.”

Nghe nói như thế, nam nhân mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá, đứng ở trước mặt mình là một thiếu niên nhẹ nhàng.

Bộ dạng mới mười sáu tuổi.

Một thân trang phục màu đen, khoác áo choàng màu đen, trên lưng đeo một hộp kiếm, bên hông đeo một cái hồ lô.

Cực kỳ giống hiệp khách trong kịch bản.

Phỏng chừng lại là hài tử nhà ai học chút võ, liền muốn hành hiệp trượng nghĩa.

“Thuộc nhóm nào, cảnh giới gì?”

“Võ Phu, Bát giới.”

Nghe nói như thế, nam nhân không khỏi lại nhìn thêm mấy lần.

Độ tuổi này, cảnh giới này, nếu như là tự mình tìm tòi tu luyện, vậy thật sự là thiên tài.

Vậy còn nếu có sư môn thì lai lịch cũng không đơn giản.

“Có ba nhiệm vụ nhập môn.”

“Nhiệm vụ thứ nhất, có một hái hoa tặc đoán chừng là cổ giả, thực lực bát giới hoặc cửu giới, tiền thưởng một trăm năm mươi lượng.”

“Nhiệm vụ thứ hai, ám sát huyện lệnh của Thanh Thủy trấn, hai trăm lượng.”

"Nhiệm vụ thứ ba, vùng núi rừng nơi này có một quái vật, tên “Cử phụ”, giống khỉ lại vừa giống báo, nó đã giết chết rất nhiều tiền phu đốn củi và cư dân đi hái thuốc, hai trăm lượng."

“Nhiệm vụ thứ ba, quan phủ địa phương mặc kệ sao?”

Tiêu Tử Phong có chút nghi hoặc, hỏi.

Nam nhân nghe nói như thế, cũng khinh thường nở nụ cười.

“Quản? Làm sao không quản? Ban bố treo giải bốn trăm lượng, không đến hai ngày đã bắt được.”

Tiêu Tử Phong câm miệng.

Có người đứng ra nói mình giết "Cử phụ", quan phủ địa phương cũng nhận đối phương giết "Cử phụ", như vậy quái vật này xem như đã “chết”.

Mà bốn trăm lượng kia một cách tự nhiên liền rơi vào trong tay người gọi là "Anh hùng" kia, về phần có hiếu kính quan phủ hay không, người ngoài cũng không biết được.

Nam nhân trung niên thấy Tiêu Tử Phong không truy hỏi, ngược lại như có điều suy nghĩ.

Xem ra đây cũng không phải là một tên ngốc không biết thế sự, hiểu được lời mình đang nói.

“Ba nhiệm vụ này đều có thể thử hoàn thành, chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ, ngươi chính là sát thủ ngoại vi của Vô Nguyệt Các.”

"Đến lúc đó, sẽ có nhiều nhiệm vụ hơn cho ngươi lựa chọn."

“Làm sao cung cấp chứng cứ?”

“Đem đầu của bọn họ tới bất kỳ trạm của Vô Nguyệt Các là được.”

“Đã hiểu.”

Nói xong câu đó, Tiêu Tử Phong đặt hai mươi xu lên bàn rồi rời đi.

Thật ra trên người hắn mang tiền, cũng đủ chống đỡ đường dài lữ hành tới hoàng đô.

Chẳng qua hắn muốn chất lượng cuộc sống tốt hơn một chút.

Đồng thời cũng chuẩn bị cho tu hành sau này, nghèo văn phú võ, hắn còn muốn tiếp tục tu hành, cho nên cần có nhiều mua dược liệu, hơn nữa phương diện võ công của hắn lại quá thiếu thốn.

Triệu Tuyền Lạc dạy hắn kiếm pháp thiên chuy bách luyện, hơn nữa còn chưa có thuần thục.

Con đường sau này gánh nặng mà đường xa.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch