Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái

Chương 30: Tổng Minh

Chương 30: Tổng Minh

Tam Kiếm phái.

Đây là một môn phái lớn tại Thanh Thủy trấn, nhưng hiện tại tất cả đồ vật bên trong đều bị các thôn dân dưới núi lên thu dọn sạch sẽ.

Khi ba vị đệ tử Chính Nhất Minh đi tới nơi này, còn có một ít thôn dân đang phá hủy xà nhà của công trình kiến trúc.

Lữ Thi Thắng mang theo hai vị sư đệ của mình, là tới thống báo Tam Kiếm Phái tham gia tổng tuyển cử môn phái Chính Nhất Minh mỗi năm năm một lần.

Tổng tuyển cử lần này quan hệ đến việc các môn phái tuyển nhận đệ tử, cùng với xếp hạng của các môn phái tại Chính Nhất Minh.

Nhưng không ngờ nhìn thấy cảnh tưởng thảm trạng của Tam Kiếm Phái.

Lữ Thi Thắng tùy tiện bắt một thôn dân đang phá hủy kiến trúc nơi này.

Đem trường kiếm trong tay đặt ngang trên cổ đối phương.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Thôn dân bị dọa đến không khống chế được, vội quỳ trên mặt đất.

"Đại... đại hiệp, ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe những đệ tử ngoại môn từ Tam Kiếm phái chạy xuống nói, lão đại của Tam Kiếm phái cùng với những đệ tử nội môn kia đã toàn bộ biến mất."

“Ta chỉ muốn từ dỡ chút gỗ đi sửa nhà, tội không đáng chết.”

“Ta không muốn nghe những tin tức này, còn tin nào hữu dụng hơn hay không.”

Trong mắt Lữ Thi Thắng lộ ra hàn quang, thôn dân bị hắn nhìn chằm chằm đến sống lưng phát lạnh, đại não liều mạng vận chuyển.

“Có, nghe nói lúc chúng ta tới rất nhiều phòng trên mặt đất đều là vết máu.”

“Còn có nghe nói, vài ngày trước, có một người trẻ tuổi phát tiền tài ở Tam Kiếm phái.”

“Hắn trông như thế nào?”

“Cái này ta thật không biết, ta cũng là nghe người khác nói, ngươi có thể hỏi những người từ Tam Kiếm phái chạy ra ngoài.”

Sau khi nghe xong.

Lữ Thi Thắng thu trường kiếm.

“Đi thôi.”

Thôn dân được thả ra cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng bỏ chạy.

"Sư huynh, chuyện này rất có thể là người trong Ma giáo làm, hơn nữa Huyện lệnh của Thanh Thủy trấn cũng mất tích."

“A Lai, đừng vội kết luận.”

Lúc trước bọn họ mới tới nơi này, nghe nói huyện lệnh trấn Thanh Thủy mất tích, nhưng dựa vào vết máu trong phòng phỏng chừng hơn phân nửa là gặp bất trắc.

“Trước tiên đi tìm những người rời khỏi Tam Kiếm Phái, vẽ chân dung người trẻ tuổi kia, sau đó báo cáo, để phía trên định đoạt.”

Về phần truy sát người trẻ tuổi kia, bọn họ cũng không ngốc.

Mặc dù hắn tự nhận mình xuất thân từ đại môn phái, cũng có chút coi thường một số tiểu môn phái như Tam Kiếm phái.

Nhưng hắn biết rõ thực lực của chưởng môn Tam Kiếm Phái, đây chính là một Kiếm khách lục giới.

Dù không biết đối phương dùng thủ đoạn gì giết chưởng môn và đám đệ tử của Tam Kiếm phái, nếu thủ đoạn này có thể giết chết một kiếm khách lục giới, vậy chuyện giết hắn cũng không khó.

Con người có thể kiêu ngạo, nhưng cũng phải biết năng lực của mình tới đâu.

“Đi thôi, đi thông báo cho môn phái kế tiếp, Đại Lực Thần Quyền bang gì đó.”

A Lai: “Sư huynh, dạng môn phái như vậy cũng phải đi thông báo sao? ta nhớ rõ đây hình như là một môn phái mạt đẳng, toàn bộ môn phái cộng lại cũng chỉ có bốn người, thậm chí còn có thể sẽ bị đá ra khỏi Chính Nhất Minh."

Lữ Thi Thắng nghe vậy liền đáp: "Chúng ta từ tổng minh đến, có thể biểu hiện chút kiêu ngạo với những môn phái nơi này, nhưng có vài lời không thể nói lung tung.”

“Trước đó cũng có người vì ăn nói lung tung như ngươi, sau đó hắn bị một người cùng cảnh giới chém chết, bên Tổng Minh một chữ cũng không dám nói.”

"Bởi vì tiểu môn phái mạt đẳng kia là do một vị Thái Thượng Trưởng lão bị người lãng quên thành lập, đối phương cũng là đồ đề mà ông ta thu nhận.”

“Về phần Thái Thượng Trưởng lão kia lại chính là Thanh Sơn Kiếm Tiên.”

“Nhớ kỹ, trên giang hồ không chỉ có đánh đánh giết giết, còn có đạo lý đối nhân xử thế, nhiều lúc phải cẩn thận thận trọng một chút.”

A Lai nghe xong những lời này, mặt ngoài đồng ý, nhưng trong lòng lại có chút khinh thường, chỉ là người nọ vận khí tốt mà thôi.

Có thể có mấy người sẽ có vận khí tốt như vậy, bái một Kiếm tiên làm thầy.

Sứ giả truyền lời của Tổng Minh như hắn cũng giống như khâm sai đại thần triều đình, một đường đi tới, người nào không lấy lễ đối đãi, tất cung tất kính.

…………

Khi đám người đến Đại Lực Thần Quyền Bang, nhìn thấy tấm bảng được treo giữa hai cây lớn.

Một sư đệ khác tên là A Tĩnh, có chút không dám tin, hỏi sư huynh của mình: "Sư huynh, chúng ta không đi sai chứ?"

“Là chỗ này! Ta nhớ lần trước cũng là chỗ này, vẫn là hai cái cây, vẫn là mấy gian phòng này.”

Sư huynh cũng có chút không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào tấm bảng trước mặt.

Đúng lúc này, một lão nhân tướng mạo cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đám người.

“Đặc sứ đến rồi! Mau mời vào.”

Lữ Thi Thắng cự tuyệt ngay tại chỗ.

“Miễn, các ngươi đây là chuyện gì xảy ra?”

Chỉ chỉ bảng hiệu phía trên.

“Đổi tên cho tông môn, đã tìm thầy bói tính qua rồi.”

“Nói cái tên này rất hợp với bát tự của ta, về sau môn phái có thể đại hưng.”

Lữ Thi Thắng: ...

Ngươi vén sạp thầy bói của người ta lên sao? Hay là ngủ với lão bà của hắn, làm sao tên này có thể hợp với bát tự của ngươi?

Đừng có để ngày nào đó gặp phải người đang hành hiệp trượng nghĩa, kéo đến tiêu diệt môn phái của ngươi.

Bất quá, những thứ này cũng không có quan hệ gì đến Lữ Thi Thắng.

“Ngày sáu tháng sáu, tổng tuyển cử môn phái Chính Nhất Minh, nhớ tham gia.”

“Còn có......”

Lữ Thi Thắng lấy ra một bức họa.

“Có gặp qua người này không?”

Triệu Đại Lực do dự không tới một giây.

“Chưa từng thấy qua!”

Nói nhảm đồ đệ của mình cầm nhiều tiền như vậy, hai đồ đệ mới nhập môn kia cũng cống hiến không ít.

Tiền này làm sao tới được, trong lòng ông ta rất rõ ràng, tục ngữ nói đúng, bắt người tay ngắn, ăn người miệng mềm, làm sao cũng không thể bán đứng người ta?

Hơn nữa đám súc sinh Tam Kiếm phái kia cũng không làm chuyện tốt gì, coi như vì dân trừ hại.

Cắn chết chưa từng thấy qua, cũng không thể làm gì ta.

“Người này đã phạm vào chuyện gì sao?”

“Hắn tàn sát Tam Kiếm Phái, phỏng chừng không bao lâu, bên Tổng Minh sẽ phát lệnh truy sát, còn có tiền thưởng.”

“Tốt lắm, nếu có tin tức của đối phương, ta nhất định báo lên Tổng Minh.”

Sau đó Lữ Thi Thắng liền mang theo hai sư đệ của mình rời đi.

A Lai: "Sư huynh, không cần lộ phí sao?”

Đây là quyền lợi nho nhỏ của bọn họ, có thể thu một ít hiếu kính của môn phái địa phương, xem như quy tắc ngầm.

“Nghèo khó đến ngay cả cái cửa lớn cũng không có, ngươi cảm thấy có thể ép ra bào nhiều dầu mỡ, còn không bằng nhanh đi tới môn phái kế tiếp, tiết kiệm chút thời gian.”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch