Vì ông không nếm ra bất cứ hương vị dược liệu nào bên trong.
Chẳng lẽ là do chưa từng nghe qua loại thuốc này?
"Ngươi lấy thuốc này ở đâu ra?”
"Từ Hương Mộc thôn, nơi đó có một vị thần nữ phát một loại nước thần, mà vị thần nữ kia rất xinh đẹp, người trong thôn đều nói nàng từ trên giáng xuống, ta cũng cảm thấy như vậy, bởi vì nhân gian làm sao có cô nương xinh đẹp như thế.”
Nửa đoạn sau trực tiếp bị Hồ Tứ Tài xem nhẹ, đây đều là chút hoa màu thành thật, Hán cũng chưa ra khỏi thôn mấy lần, sao có thể thấy qua mỹ nhân gì? Phỏng chừng gặp được một người xinh đẹp, liền cảm thấy đó chính là tiên nữ.
Bất quá loại nước thuốc này có hiệu quả với dịch bệnh, ông ta muốn tìm đối phương thỉnh giáo một chút.
Sau khi sắp xếp cho đệ tử những việc cơ bản, ông liền đi ra khỏi cửa, tuy rằng thoạt nhìn là chậm rãi bước từng bước, nhưng khoảng cách mỗi một bước đã vượt quá 10 mét.
……
Hương Mộc thôn.
Tiêu Tử Phong nhìn thần miếu kiến tạo, bởi vì tiền tài có hạn, cũng không thể kiến tạo quá đồ sộ.
Trong thiết kế, chỉ có hai ngôi nhà có thể ở và một miếu thờ.
Còn về phần tượng điêu khắc thờ cúng của hắn, tượng điêu khắc là tượng đá.
Có mấy người được hắn chữa trị đã tự động ôm lấy phần công việc tạc tượng này.
Mà về phần những thôn dân tham gia xây dựng khác, cũng không cho bọn họ làm không công, phàm là thôn dân đến tham dự xây dựng, đều sẽ được phát lương thực.
Về phần những thôn dân khác, cũng sẽ không để cho bọn họ nhàn rỗi, mà là để cho bọn họ dọn dẹp ruộng đất, khai hoang thác thổ.
Đem mộc điền trồng hương trước kia, dùng để trồng ruộng.
Những người tham gia vào các hoạt động này cũng sẽ được phân phát lương thực và giống lương thực.
Nói tóm lại, chính là để cho cái thôn không khí trầm lặng trước kia bắt đầu hoạt động trở lại.
Hơn nữa mấy ngày gần đây người tới tiếp nhận chửa bệnh càng ngày càng nhiều, cũng có nhiều người lựa chọn định cư ở nơi này.
Đây là chuyện tốt, một là cung cấp nhân khẩu, hai là một ít người có gia tài cung cấp tài chính nhất định, hiện tại thôn xóm vận hành trên cơ bản sẽ không dựa vào Tiêu Tử Phong cung cấp tiền tài.
Dù sao nơi này có thần tiên sống, việc quyên góp cũng tốt hơn so với thờ cúng ở các miếu.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Tử Phong và thôn đã thiết lập chế độ điều lệ cơ bản.
Cũng như tránh dịch bệnh quét qua một lần nữa, mà ban hành một loạt luật giữ vệ sinh.
Gặp phải một ít lưu manh, muốn gây sự.
Về cơ bản đều có thể cho Tiểu Hồng và Tiểu Lục tới dẹp loạn.
Nếu như có người bọn họ không giải quyết được, vậy sẽ do Tiêu Tử Phong ra tay.
Bất quá đến nay vẫn chưa có.
A Nhạc được định sẽ làm thánh nữ, mỗi ngày cũng không làm gì, chỉ làm một linh vật, có người muốn thăm viếng thần nữ, thì sẽ nhờ nàng hỗ trọ chúc phúc.
Quá trình chúc phúc cũng rất đơn giản, chính là rắc một chút nước lên đầu.
Đi tới đi lui trong thôn trang cũng sẽ không có nhiều người vây quanh, trước đó hắn đã nói với thôn trưởng, để ông phân phó, lúc mình đi ra ngoài cũng không người có nhiều người vây quanh nữa.
Mỗi lần đi ra ngoài hai bước sẽ bị vây quanh như nhìn động vật, như vậy sẽ khiến hắn không thích ứng được.
Tuy nhiên người đi ngang qua vẫn sẽ nhịn không được nhìn thêm hai lần, con người luôn sẽ bị sự vật xinh đẹp hấp dẫn.
Bất luận nam nữ già trẻ.
Hiện tại hắn đã nghĩ, chờ thần miếu kiến thành, chế định cho thần giáo một dàn khung đại khái cùng chế độ, có thể tự mình vận hành, để người phía dưới phụ trách, sau đó mình liền chạy trốn.
Bằng không mỗi ngày giả bộ làm nữ nhân, hắn sợ về sau thật sự không phân biệt được giới tính của mình.
Nhất là mỗi ngày khi soi gương, nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ này, cùng với dáng người thướt tha xinh đẹp.
Dẫn đến hắn sắp không còn cảm giác với nữ nhân xinh đẹp bình thường, hiệu quả của kỹ năng này quá mạnh mẽ.
Nói là đẹp nhất, đó chính là đẹp nhất.
Áp đảo mọi vẻ đẹp
……
Châu mục Tuấn Châu, hiện tại cũng sứt đầu mẻ trán.
Vài địa phương trong một tuần lục tục xuất hiện dịch bệnh, tuy rằng hắn đã phái binh nhốt những địa phương này lại.
Nhưng dịch bệnh truyền đi cũng không bị ngăn cản, ý niệm cầu sinh của con người, là vô cùng cường đại.
Quan phủ vây người lại, cũng không phái đại phu đến cứu chữa, có vài người cũng hiểu đây là chuyện gì đang xảy ra.
Muốn bọn họ chờ chết, bao gồm cả những người không bị nhiễm dịch bệnh.
Làm như vậy, tương đương với để cho một thôn diệt vong.
Sẽ luôn có một số người bí quá hoá liều chạy trốn.
Châu mục Hà Đức rất rõ ràng, nếu dịch bệnh không khống chế được, vậy thì không đơn thuần là vấn đề có giữ được mũ ô sa hay không? Mà cái đầu này của hắn cũng khó giữ được.
Các địa phương đều không có tin tức gì truyền đến, tất cả đều là nơi bùng phát dịch bệnh mới.
“Đại nhân, đại nhân có tin tức truyền đến.”
Một hạ nhân hoảng hốt chạy vào đại sảnh.
Hiện tại tình huống này, lại còn có tin tức.
“Hoang mang rối loạn thành thể thống gì, tin tức gì? Từ từ nói.”
Châu mục Hà Đức cho dù bận rộn sứt đầu mẻ trán, trước mặt người ngoài cũng phải bảo trì phong độ của mình.
“Có người có thể chữa khỏi dịch bệnh.”
“Cái gì?”
Hà Đức, hai bước nhảy ba bước, lập tức đi tới trước mặt hạ nhân, nắm quần áo đối phương lên.
“Nói rõ ràng cho ta biết địa phương nào? Người nào?”
Thôn Hương Mộc, nghe nói Cửu Thiên Ngân Hà thần nữ, chỉ cần cho người ta uống một ngụm nước thần thì dịch bệnh lập tức được diệt trừ.
“Thật sao?”
"Thiên chân vạn xác a, đại nhân, chúng ta trước đó không phải phái binh phong cấm một thôn dịch bệnh sao? Lúc ta tới đó thì mọi người trong thôn đều đã khỏi bệnh.”
Lúc ấy còn tưởng rằng có người giả truyền tin tức, sau khi nghe ngóng mới biết được Hương Mộc thôn xuất hiện một thần nữ, có nước thân có thể tiêu trừ dịch bệnh.
“Lập tức phái người đến thôn Hương Mộc thăm dò thực hư, không! Ta tự mình đi thăm thôn Hương Mộc.”