Ngẩng đầu nhìn tên thôn, Tiêu Tử Phong có chút do dự.
Không biết vì lý do gì, hắn cảm giác thôn này khiến mình có chút không thoải mái.
Không thể nói cụ thể hơn nữa nhưng sắc trời đã dần tối.
Nếu không đi vào tìm chỗ tá túc, vậy chỉ có thể đi vào trong rừng ở tạm một đêm.
Được rồi, cứ đi vào, dù sao hắn cũng không tin còn có thể có chuyện ma quái.
Vừa đi vào thôn, mấy vị đại nương tán gẫu ở cửa thôn liền nhìn hắn, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.
“Ai u, tiểu tử từ đâu tới đây?”
"Đến thôn chúng ta tìm tình nhân sao?"
Còn đang giở trò với hắn.
Tiêu Tử Phong vươn hai tay ôm lấy mình.
“Ta đang vội, muốn tìm một chỗ tá túc trong thôn.”
Các đại nương vừa nghe lời này càng thêm nhiệt tình, lôi kéo cánh tay cùng góc áo của hắn, nói.
“Đến nhà ta, nhà ta tốt nhất.”
“Đến nhà ta.”
“Đến nhà ta, nhà ta có phòng mới…”
Đang lúc các đại nương tranh cãi không ngớt, một lão đầu một thân rách nát, có chút điên khùng, không biết từ nơi nào xông ra.
Kéo Tiêu Tử Phong ra khỏi đám người.
“Cút đi! Trong thôn không hoan nghênh người ngoài.”
“Mau cút!”
Tiếu Tử Phong cũng không có dùng khí lực để phản kháng.
Đây là thôn của người ta, đều là thôn dân vô tội, nếu hắn hơi dùng lực thì lão đầu này có khi sẽ bị đẩy ngã trên mặt đất.
Xương người già giòn, thật sự không thể ngã.
Bất quá, các đại nương ở một bên thì nhìn không nổi nữa, lập tức có hai đại nương đi lên, đuổi lão đầu điên khùng kia đi.
Một đại nương khác đi lên trấn an Tiêu Tử Phong.
“Tiểu tử, đừng sợ?”
“Lão già này trước kia có một đứa cháu gái, kết quả không biết bị bọn buôn người từ đâu tới bắt cóc, từ đó về sau liền điên điên khùng khùng, không hoan nghênh người từ bên ngoài đến.”
“Bất quá không có việc gì, các đại nương vẫn rất hoan nghênh ngươi, đến, ngươi không phải muốn tá túc sao? Đại nương dẫn ngươi đi xem phòng.”
Lần này đại nương lại kéo tay Tiếu Tử Phong, Tiếu Tử Phong không phản kháng.
Tiêu Tử Phong chỉ nhìn lão đầu bị lôi đi.
Khi còn bé, lúc hắn chơi ở bờ sông, cũng bị hàng xóm quen biết hô như thế, biểu tình rất hung dữ, tiếng hô cũng rất lớn.
Mục đích của bọn họ là giữ hắn tránh xa mép nước.
……
Hai người Tử Hồng, Lạc Y sau khi tìm kiếm không có kết quả cũng trùng hợp đi tới thôn Thanh Hà.
Hai người vừa vào thôn, liền được thôn dân nhiệt tình chiêu đãi như Tiêu Tử Phong.
Hai nàng vừa nói đói, thôn dân liền mang theo một lượng lớn thức ăn ra.
Hai má Lạc Y căng phồng.
“Dưới chân núi cũng không có đáng sợ như sư phụ nói, tất cả mọi người thật nhiệt tình, thật có ái tâm.”
Tử Hồng cũng cảm khái nói: "Thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.”
……
Nhưng Tiêu Tử Phong lại nhìn một bàn thức ăn do đại nương chuẩn bị cho hắn.
Gà nướng, giò lớn, măng mùa đông xào thịt khô, kết hợp với bánh hành tây.
Có thể nói, đây là một bộ đôi làm cho người ta thèm ăn khó nhịn.
Sau khi Tiêu Tử Phong nhìn thấy đại nương rời đi, thì chỉ nhìn thức ăn trên bàn một cái, rồi nhanh chóng lấy ra bánh bột mì vừa khô vừa cứng, bắt đầu gặm.
"Có chút thú vị, ở đời trước lão tử cũng không có ăn ngon như vậy, nhưng thế giới này, thời đại này, dân chúng bình thường đều có thể cầm đồ vật như vậy khoản đãi người ngoài.
Sự khác biệt ở nơi này thực sự rất lớn..."
Màn đêm buông xuống.
Vốn dĩ trong thôn còn đang huyên náo, thì bỗng nhiên im bặt.
Không còn tiếng ồn ào của hài tử, tiếng tán gẫu của các đại nương.
Ngay cả tiếng chó sủa trong thôn cũng không còn.
Giống như có thứ gì đó trong lúc màn đêm hoàn toàn buông xuống, liền lắp ống giảm thanh cho bọn họ.
Yên tĩnh như thế làm cho Tử Hồng cảm giác được một ít không ổn.
“Lạc Y, có phát hiện nơi này đột nhiên im lặng không?”
"Trời tối rồi, im lặng không phải là chuyện bình thường sao?"
Lạc Y xoa xoa bụng nhỏ của mình, hôm nay ăn rất no, ăn đến bụng nhỏ tròn vo.
“Oa...”
Lạc Y ngáp một cái.
“Ta muốn đi ngủ, sư tỷ, tỷ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi nói xong câu đó, nàng liền bò lên giường, ngủ thật sâu.
Tử Hồng hiện tại lại mơ hồ cảm giác được một loại bất an.
Nhưng loại bất an này lại không biết từ đâu tới.
Sau khi trái lo phải nghĩ không có kết quả, nàng cảm thấy có thể là do mình nghĩ nhiều.
Sau khi rời khỏi thôn này, các nàng còn phải nghĩ biện pháp kiếm sống.
Rất nhanh cơn buồn ngủ liền kéo tới, nàng cũng bò lên giường đi ngủ.
Sương mù màu đỏ như máu tràn ngập khắp thôn.
Cửa chính đóng chặt của các gia đình đột nhiên mở ra, trên đường phố đột nhiên xuất hiện hơn trăm bóng người.
Tiếng thì thầm quỷ dị vang lên trên đường phố, một đám người cứng ngắc chậm rãi đi về phía trước.
Đông!
Thùng thùng......
Âm thanh vật nặng nện trên mặt đất vang lên, cùng với tiếng thì thầm hình thành một hồi hợp tấu quỷ dị lại hài hòa.
Tử Hồng phát hiện mình bị vây khốn trong một mê cung đặc thù, một thân ảnh màu đỏ như máu đuổi theo sau lưng nàng.
Vô luận nàng chạy như thế nào, thì đều không thoát, mà thân ảnh màu đỏ như máu kia, thủy chung truy đuổi nàng không buông.
Sau lưng, thân ảnh màu đỏ như máu liên tục lặp lại một câu nói.
"Vì mọi người, vì mọi người..."
Tử Hồng chạy rất mệt mỏi, nhưng lại không rõ vì sao mình phải chạy.
Mình là ai?
Sao lại ở đây?
Vật truy đuổi mình là thứ gì?
Thời gian dần dần trôi qua.
Tử Hồng ý thức được không đúng, mình không nên ở chỗ này, mình không phải đang ngủ trong phòng sao?
Đúng rồi! Đó là một giấc mơ.
Tử Hồng tỉnh lại, không biết lúc nào mình đã đi tới cửa.
Lúc này, nàng đột nhiên cảm giác phía sau có cái gì đó đang tới gần mình.
Quay đầu nhìn lại, Lạc Y ở ngay phía sau nàng, mở to một đôi mắt đỏ như máu, vẻ mặt mờ mịt đi theo phía sau.
Tử Hồng thấy bộ dáng này của Lạc Y, trong lòng liền kinh hãi, đây là bị điều khiển.
Kiếm chỉ đột nhiên thắp sáng một luồng hào quang, sau đó điểm đến trên trán Lạc Y.
Nhưng lại không có hiệu quả.
Mà lúc này, trong bụng nàng quặn đau, tứ chi trở nên vô lực.