“Ngươi nói người mới bị ta đánh bay ra ngoài sao.”
Tử Hồng: "Đúng vậy.
"Không phải nàng ta bị trúng tà pháp của nữ hài kia sao?”
“Ta đoán tà pháp kia có hiệu lực giống như một loại độc.”
Tiêu Tử Phong vừa ngăn cản thôn dân đánh tới, lại vừa đi về phía Lạc y, đem Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan nhét vào trong miệng nàng.
Sau đó lại quay đầu đi đối phó với những thôn dân này, hắn không giết bọn họ, mà là đánh gãy tay chân của bọn họ.
Quỷ Nữ nhìn một màn như vậy, liền thừa dịp hấp thu huyết dịch, để cho nàng càng thêm lớn mạnh, nhanh chóng áp trụ hòa thượng trước mắt.
Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, thực lực Tiêu Tử Phong lại mạnh như vậy, máu của người bình thường kém hơn rất nhiều với người tu hành. Chỉ cần ăn càng nhiều người tu hành thì nàng hoàn toàn đè ép được lão hòa thượng kia, thoát khỏi trói buộc.
Cả người Lạc Y đau nhức chật vật đứng lên, vừa mới giải trừ khống chế cho nên còn chưa nhận thức được tình huống.
Nhưng khi vừa nhìn thấy sư tỷ đang đánh nhau với những thôn dân vô tội kia thì mới lên tiếng hỏi: “Sư tỷ, những thôn dân này đều là người vô tội, tại sao phải đánh bọn họ.”
“Bọn họ bị khống chế, mau tới giúp một tay.”
Lúc này Lạc Y mới kịp phản ứng, lập tức thi triển bí thuật gia nhập chiến trường.
Tuy nhiên đều là dùng một ít bí thuật trói buộc thôn dân, cũng không có giống Tiêu Tử Phong đánh gãy tay chân bọn họ.
Tử Hồng thừa dịp thôn dân bị ngăn lại, xoay người công kích quỷ nữ.
Định bắt giặc trước bắt vua.
Đang lúc nàng đáng tới.
Huyết Trì đột nhiên bạo động.
Nữ quỷ lao ra khỏi huyết trì.
Chỉ dùng một chưởng liền đánh bay Tử Hồng đụng vào vách đá, miệng không ngừng phun máu tươi.
Tiêu Tử Phong nhìn qua, Nữ quỷ chỉ có nửa người trên, còn nửa người dưới là một đoàn máu đỏ.
Mà hòa thượng kia cũng bị ép ra khỏi huyết trì.
Khí tức uể oải không phấn chấn, kim quang hộ thể bị nghiền nát.
“Tốt lắm, vậy mà lại làm cho ta tự tổn hại tu vi.” Vốn chỉ cần ăn thêm mấy người tu hành cửu, bát giới là nàng đã có thể huyết hồn đại thành.
Lại thêm việc đột phá khống chế của gã hòa thượng, thôn phệ ông ta, giúp tu vi tăng thêm một mảng lớn.
Nhưng hiện tại nàng bị ép thành bộ dáng như vật, cho dù ăn sạch những người này cũng không thể bù đắp.
Tuy rằng thoạt nhìn Tiêu Tử Phong khí huyết hùng hậu, là một võ phu bát giới, nhưng dù là thế, hắn vẫn không có khả năng đạt tới thực lực bên trong tam giới.
Căng hết cỡ cũng chỉ tương đương với võ phu thất giới.
Nữ quỷ bắt đầu tấn công Tiêu Tử Phong.
Tiêu Tử Phong vung một kiếm qua, không ngờ xuyên qua thân thể đối phương. Nữ quỷ lập tức vỗ vào ngực hắn, khiến cho miệng tràn ngập vị máu tươi.
Lạc Y không thể tưởng tượng nổi, nói: "Hai người bị ngốc sao? Một võ phu đánh quỷ vật, không cần khí huyết chi lực, mà phải dùng man lực. Sư phụ ngươi không dạy người thứ này sao?”
“Không dạy.” Tiêu Tử Phong há mồm nói chuyện, trong miệng phun ra máu tươi.
Sau khi lau máu dính ở khóe miệng, khí huyết bắt đầu phun ra quanh thân,
Khí huyết chi lực khổng lồ này làm cho Nữ quỹ chảy nước miếng ròng ròng.
Một thân khí huyết chi lưc khổng lồ còn hùng hậu hơn gã hòa thượng kia.
“Vừa rồi ta nói cho ngươi làm thủ hạ của ta, hiện tại ta hối hận, mỹ vị như ngươi, làm thủ hạ thì quá lãng phí.
Nói xong, Nữ quỷ lại bắt đầu nhào về phía Tiêu Tử Phong, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng đối với đồ ăn.
Đột nhiên một ân kim sắc "Vạn" đánh đến phía sau nàng, một cỗ cảm giác kịch liệt thiêu đốt làm cho sau lưng nàng xì xì khói, huyết đoàn dưới thân cũng trở nên ảm đạm.
Trong tay hòa thượng khó khăn kết một cái pháp ấn.
“Đi mau.”
“Hòa thượng đáng chết, nếu ngươi muốn chết như vậy, ta đây liền thành toàn cho ngươi.”
Lạc Y kéo sư tỷ chuẩn bị rời đi, lúc nàng định gọi “Năm ngàn lượng” cùng đi, thì khí huyết của Tiêu Tử Phong đã cuồn cuộn, Thanh Lân kiếm trong tay cũng truyền ra một trận long ngâm.
Nữ quỷ quay đầu đánh về phía gã hòa thượng.
Đột nhiên cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm không gì sánh kịp.
Khóe mắt quét qua, liền nhìn thấy khí quyết quanh thân Tiêu Tử Phong đã lan đến Thanh Lân kiếm.
Một kiếm vung ra, một luồng long khí màu xanh đánh úp về phía nàng.
Nâng cơ thể lên một cách khó khăn.
Long khí đánh thẳng trúng nửa người trên của nàng.
Dưới sự công kích khủng bố này, nửa người trên bị đánh vỡ nát, chỉ còn lại một cái đầu bỏ chạy thật xa.
Không dám dừng lại, chỉ cần một kiếm vừa rồi lệch lên trên một chút thì chính là thần hồn câu diệt.
Tiêu Tử Phong không thèm để ý hình tượng mà ngồi bệch dưới đất, không ngừng thở hổn hển.
Thanh Lân kiếm đặt ở bên cạnh, hắn xuất thế cũng được một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta đánh thảm như vậy.
Thật ra từ lúc mới bắt đầu phát hiện thôn này không thích hợp, hắn cũng chỉ nghĩ nhiều nhất là bắt cóc ăn thịt người, nhưng không ngờ thôn này còn nháo ra trò quỷ ám.
May mà lão Lý để lại chút hậu thủ trên Thanh Lân kiếm.
Nếu không hắn cũng chỉ có thể sử dụng một kỹ năng kia.
Chỉ là nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn thật sự không muốn dùng kỹ năng kia, bởi vì trừ hắn, mọi người ở nơi này đều phải chết.
Cùng lúc đó, đột nhiên vang lên rất nhiều tiếng kêu rên.
Những thôn dân kia cũng bị giải trừ khống chế.
Bất quá trong trận chiến đó, không có thôn dân nào là không bị thương.
Rất nhiều người gãy tay gãy chân, còn có người biến thành nửa người.
Có vài thôn dân nhìn cảnh tượng kinh khủng này, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Một số người đã tìm thấy gã hòa thường kia, thì đột nhiên kêu to lên: “Hòa thượng, chuyện gì xảy ra vậy, không phải ngài muốn giúp chúng tôi bắt quỷ sao?”
“Sao lại biến chúng ta thành bộ dáng này? Ngươi rốt cuộc bị cái gì? Ngay cả quỷ cũng không bắt được.”
“Có phải ngươi hợp tác với nữ quỷ kia để hại chúng ta không?”
"Khẳng định chính là hắn cùng nữ quỷ kia hợp tác đến hại chúng ta, bằng không tại sao chúng ta sẽ tỉnh lại ở chỗ này..."
"Chân của ta!"
“Tên hòa thượng đáng chết này.”
Vô số lời nguyền rủa oán giận xông về phía hòa thượng.
Có người thậm chí ngay cả đám người Tiêu Tử Phong và Tử Hồng cũng mắng vào.
Coi họ là đồng phạm.
Một số người cho rằng họ cũng là ma quỷ.
Thậm chí còn cầm lấy đá đập bọn họ.
Lạc Y có chút khó tin nhìn một màn này.
Tại sao những người này vào ban ngày còn tử tế, nhiệt tình? Nhưng hiện tại tràn đầy một bộ oán độc cùng sắc mặt dữ tợn.