Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái

Chương 5: Hắn là thợ mộc

Chương 5: Hắn là thợ mộc

“Lý lão đầu, làm sao vậy? Khách đến rồi, ngươi không tiếp đãi mà còn nằm ở đó.”

“Ha ha...... Người khác tới chỗ ta, ta chỉ định lấy lễ đối đãi, ngươi tới chỗ ta, ta không đuổi ngươi ra cũng coi như tốt rồi.”

Lý lão đầu lộ ra vẻ mặt u oán.

Tên tiểu tử hỗn đản này gãy chân là do ông nối chân cho hắn, nhưng kết quả tên này lười biếng, sau khi ngồi lên xe lăn, về sau liền không muốn đi đường nữa, hơn nữa tiểu tử này có chút khôn vặt, tự mình làm xe lăn cũng không giống những loại thông thường tốn công hao lực khác.

Sau khi chân khỏi cũng mỗi ngày ngồi ở trên xe lăn, điều này khiến hàng xóm láng giềng vẫn hoài nghi chân hắn không tốt, nhân tiện hoài nghi ông không chữa trị cho Tiêu Tử Phong.

Ông cũng đã tìm Tiêu Tử Phong để làm sáng tỏ một chút, nhưng tiểu tử hỗn trướng này lại ngồi xe lăn đi đến tận nhà từng người, nói chân mình đã khỏi.

Còn không chịu đứng lên đi hai bước, ngươi nói chân mình không gãy, nhưng tiểu tử này lại kiên quyết không chịu đứng lên.

Cmn, như vậy thì ai mà tin! Làm như là bị ông uy hiếp vậy.

Nếu không nể chút giao tình với cha hắn thì ông quả thực đã muốn đá chết tên tiểu tử này.

“Ta tới mua thuốc.”

“Không có, thuốc ở chỗ ta đều là thật giả lẫn lộn, không có dược tính trị khỏi hẳn, ngươi đi nhà khác, đừng tới tìm ta.”

Lý lão đầu hơi có chút tính hài tử, sơ hở là nóng giận.

“Tôi cũng muốn đi nhà khác, vấn đề là nhà khác bán đắt, chỉ có ngươi là tiện nghi.”

Tiêu Tử Phong nhỏ giọng nói thầm.

“Tên hỗn trướng nhà ngươi!”

Lý lão đầu nổi giận đứng dậy, cũng đem quyển sách trên tay mình ném cho Tiêu Tử Phong.

Tiêu Tử Phong thuận thế tiếp được.

“Lý thần y, trong sách y có nói, tức giận tổn thương tỳ, tổn thương gan, tổn thương thận, thương tâm, ngươi phải cười nhiều một chút, vui vẻ một chút.”

“Nếu ngươi không đến, ta sẽ vui vẻ cả ngày.”

Lý lão đầu cũng cảm thấy tiểu tử trước mắt rất phiền lòng mình, đợi thong thả một chút mới nói: "Muốn thứ gì?”

Sau khi nói xong, Lý lão đàu kéo ấm trà trên bàn nhỏ bên cạnh, rót cho mình một chén trà.

“Cần chút kim sang dược, tiếp theo là thứ trên phương thuốc này.”

Tiêu Tử Phong đưa phương thuốc qua, Lý lão đầu thấy vài loại dược liệu trên phương thuốc thì lập tức phun ra một ngụm trà.

“Ngươi muốn đến chỗ ta làm tiền sao!”

Lý lão đầu tiếp tục xem, mà càng xem thì thần sắc từ tức giận liền trở nên nghiêm túc: "Phương thuốc này từ đâu tới?"

Tiêu Tử Phong thấy vẻ mặt lão Lý biến hóa cùng nghi vấn, mới nói ra suy đoán trong lòng.

"Ngươi có biết phương thuốc này dùng để làm gì không?"

“Những lời này của ngươi là nghi ngờ năng lực hành nghề y của lão đại phu ta, phải biết ta đi qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi đường.”

“Còn không phải vì ta lười sao.”

Lý lão đầu: …

Lời nói vô liêm sỉ như vậy, cũng chỉ có tiểu tử trước mặt mình này có thể nói đúng lý hợp tình như thế, mà mấu chốt hắn nói đúng là sự thật.

Cùng Tiêu Tử Phong nhìn nhau nửa ngày, ông vẫn không trả lời câu hỏi trước: "Bất quá ngươi thật sự xác định sao? Có một số việc cũng không phải ngươi chỉ dựa vào cố gắng là được, mặc dù ngươi có chút khôn vặt, nhưng ngươi thật sự cần thiên phú.”

Tiêu Tử Phong kiên định gật đầu.

Lý lão đầu thở dài một hơi, sau đó trở về phòng bốc thuộc, một cái bình nhỏ, còn có một toa thuốc.

“Phương thuốc lúc trước ngươi cũng đừng dùng, mặc dù hiệu quả tốt, nhưng với tài lực của ngươi thì không dùng được mấy lần, về sau dùng phương thuốc này của ta, mặc dù hiệu quả kém một chút, nhưng đối với ngươi thì đủ dùng, giá cả cũng không đắt.”

“Tất cả ba lượng bạc.”

Tiêu Tử Phong nhìn lão già trước mặt mình, hắn biết lão già này cũng không đơn giản, qua nhiều năm như vậy, Lý lão đầu chưa bao giờ tiết lộ điều gì với hắn.

Vô luận hắn quấn quít dây dưa như thế nào cũng không có hiệu quả.

Không ngờ lão già bướng bỉnh này cuối cùng cũng nhả ra.

Tiêu Tử Phong đưa tay nhận lấy thuốc.

“Đừng đầu tư quá nhiều vào chuyện này, thành thật mà sống đi, ngươi không có thiên phú đó.”

Lý lão đầu vẫn khuyên nhủ một chút.

Tiêu Tử Phong đưa ba lượng bạc, cuối cùng nói một tiếng cám ơn rồi rời đi.

Hắn là người từ nhỏ đã phản nghịch.

Trên đường trở về, Tiêu Tử Phong nhìn thấy Hắc Hổ bang thu phí bảo hộ.

Không giống với bang phái ác ý lừa gạt kia, Hắc Hổ bang thu phí bảo hộ, đó là sự thật.

Tuy rằng bọn họ cũng mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, nhưng đều có mức độ, mặc dù nói có thể sẽ nhiều hố một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện bức ngươi đến đường cùng.

Trong mắt cư dân địa phương, đây chính là đại thiện nhân, không có bọn hắn, toàn bộ dựa vào đồng bào phụ trợ.

So với các bang phái khác cho vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, làm cho người ta cửa nát nhà tan, bán con bán vợ, thì bọn hắn không thể nghi ngờ chính là “Thiện lương”.

“Thiết Đản!”

Tiêu Tử Phong gọi lại một tên mi tặc mắt chuột, tứ chi khô gầy.

“Phong ca! Làm sao vậy?”

Thiết Đản quay đầu lại, nụ cười có chút nịnh nọt.

"Các ngươi thu phí bảo hộ không phải đều là ngày cố định sao? ta nhớ rõ hình như phải vài ngày đi, sao lần này lại sớm như vậy?”

“Ách...Chuyện này ta không biết có nên nói hay không, chúng ta chỉ nói nhỏ, chuyện này cấp trên dặn dò phải giữ bí mật.”

Thiết Đản đảo mắt, cẩn thận nói ra.

Tiêu Tử Phong thấy Thiết Đản khó xử, cũng không làm khó gã nữa: "Quên đi, ta đi hỏi Nhị Hổ.”

“Hổ ca đi quán trà phía trước, nếu không ta đẩy ngươi đi qua?"

“Không cần, ta tự đi là được.”

……

Quán trà, Nhị Hổ thấy Tiêu Tử Phong thì chủ động đi lên nghênh đón, hỗ trợ đẩy xe lăn.

“Ai u! Phong ca, sao ngươi lại tới đây?”

“Mùa đông tuyết vừa rồi, bên ngoài rất lạnh, mau mau, đừng để bị đông cứng.”

Gã đẩy Tiêu Tử Phong vào trong phòng, còn nhiệt tình rót cho hắn một ly trà nóng.

"Không có gì, chỉ là có chút tò mò, tại sao các ngươi lại thu phí bảo hộ sớm như vậy?”

Nhị Hổ ra hiệu cho thủ hạ chung quanh lui xuống.

"Kim Đao bang tuyên bố treo giải thưởng, để cho chúng ta tìm một nữ nhân, mặc kệ chết hay sống đều cho 1000 lượng, coi như cấp trên đưa xuống 100 lượng cũng đủ.”

“Nếu có bang phái bí mật không báo cáo......”

Nhị Hổ dùng tay mình khoa tay múa chân trên cổ.

Lúc này trong lòng Tiêu Tử Phong hiểu rõ, thu phí bảo hộ chỉ là cái ngụy trang, thực chất mục đích là vì tìm người.

“Kim Đao bang này kiêu ngạo như vậy.”

"Kim Đao bang chính là bang phái lớn nhất Cự Bắc thành, người ta cũng không giống tiểu đả tiểu nháo như chúng ta đây, làm đều là chuyện buôn bán lớn, một đầu ngón út đã có thể bóp chết chúng ta.”

“Đã như vậy, ngươi cẩn thận một chút, dù sao có chút tiền không phải dễ kiếm.”

“Trong lòng ta hiểu được.”

Nói xong những lời này, Nhị Hổ đẩy xe lăn đưa Tiêu Tử Phong rời đi.

Lúc này một người vừa mới vào bang phái không lâu liền lên tiếng hỏi thăm.

“Sao lão đại lại tốt với một tên tàn phế như vậy?”

“Còn nhớ bang quy đầu tiên của chúng ta là gì không?”

Không thể trêu chọc thợ mộc phố Lão Quan, phàm là người vi phạm, đánh gãy hai chân trục xuất khỏi bang phái.”

“Hắn chính là thợ mộc kia.”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch