Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái

Chương 79: Khiêu chiến từ kẻ yếu nhất

Chương 79: Khiêu chiến từ kẻ yếu nhất

Lúc này, Tiêu Tử Phong cũng đứng ở bên cạnh âm thầm nói: “Thì ra đệ nhất Kiếm Tiên ở Đại Tần!

“Sư phụ ta còn chưa tới Đại Tần đâu.”

Lão Lý nghiến răng nghiến lợi, uy hiếp trắng trợn.

Kiếm Tiên trên đời này, có một người tính một người, ai không muốn so chiêu với Kiếm Thần?

Ngay cả loại cẩu hàng như Chu Tuế Phàm còn động tâm tư.

Càng đừng nói đến những Kiếm Tiên khác.

Nếu đối phương nghe được muốn đọ sức với Kiếm Thần, thì làm sao có thể đánh với ông ta?

Hơn phân nửa đều sẽ đóng cửa không ra, nghỉ ngơi dưỡng sức, đem trạng thái của mình điều chỉnh tới đỉnh phong, sau đó đánh một trận với Kiếm Thần.

Cho dù biết mình sẽ thua, cũng sẽ có người làm không biết mệt.

Phải biết rằng, so với Kiếm Tiên, Kiếm Thần chỉ có một.

Tiêu Tử Phong nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của lão Lý thì liền đi lên bên cạnh ông ta, vỗ vỗ vai.

"Nghe người ta khuyên, sống lâu, ngươi muốn khiêu chiến cao thủ, ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi không nên vừa đến liền khiêu chiến kẻ mạnh nhất?

“Hãy tiến lên từng bước và bắt đầu với những người yếu nhất.”

“Được rồi.”

Lão Lý vẫn thỏa hiệp, dù sao không thỏa hiệp cũng không được, những Kiếm Tiên ở hàng trên, nếu liên tục thất bại thì phỏng chừng ông sẽ tự bế.

Sau đó lão Lý quay đầu về phía Chu Tuế Phàm: "Đi ra ngoài đánh một trận.”

Chu Tuế Phàm nghe nói như thế thì giận không chịu được: “Ngươi có ý gì? Khiêu chiến từ người yếu nhất, đây là nói người đầu tiên khiêu chiến chính là ta?”

“Không có, tại vì ngươi cách ta gần nhất mà thôi?”

Lão Lý nói là nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra hàm ý: "Chính là ngươi yếu nhất"

Chu Tuế Phàm tức đến độ méo cả miệng, rõ ràng là ám chỉ hắn.

"A, ra ngoài đánh một trận!"

Tiêu Tử Phong và Triệu Tuyền Lạc cũng đi theo ra ngoài xem náo nhiệt.

Khi hai người đứng trên một ngọn núi cao, đối diện nhau.

Truyền âm của Chu Tuế Phàm lọt vào tai.

“Đừng đánh mặt, đồ đệ ta đang nhìn kìa.”

Lão Lý cười cười: “Được!”

Chu Tuế Phàm rút kiếm ra, không có quá nhiều trang trí, không có hộ thủ, chuôi kiếm cùng kiếm, hợp thành một thể.

Giữa mi tâm lão Lý xuất hiện quỷ kiếm, thân kiếm u ám.

Hai người cầm kiếm, Chu Tuế Phàm dẫn đầu vung kiếm, kiếm khí vung ra, không có khí thế ngập trời, chỉ có một sợi dây nhỏ mà mắt thường không thể dò xét.

Ở giữa con đường nhỏ này, lá rụng tàn lụi, cắt ngang từ mặt lá, lá cây giống như có thuật phân thân, một chia làm hai.

Một mặt bị kiếm cắt ra kia, có thể rõ ràng nhìn thấy hoa văn trên lá.

Lão Lý nghiêng người né tránh, kiếm khí xuyên qua đá cùng cây cối phía sau.

Lão Lý bắt đầu lao về phía trước, thân kiếm của hai ngươi va chạm vào nhau.

Tạo ra chấn động, làm cho đá cùng cây cối phía sau lão Lý lặng lẽ trượt xuống, mặt cắt ngang chỉnh tề là do kiếm khí vừa rồi tạo thành.

Hai người bay lên trời, kiếm khí va chạm, cát bay đá chạy, cây cối bay tứ tung.

Tiêu Tử Phong ở phía dưới giống như xem phim đặc hiệu.

“Đây mới là quyết đấu giữa cao thủ.”

Không giống hắn, hắn cùng cao thủ đọ sức còn phải trang bức, nếu muốn so đấu thực lực cứng rắn mà mình tu luyện ra.

Thì đối phương chỉ cần dùng một kiếm đã có thể chém chết hắn.

Triệu Tuyền Lạc nhìn Tiêu Tử Phong, muốn nói lại thôi.

Đánh với cao thủ, ngươi cũng không phải chưa từng đánh, hơn nữa còn đều là ngươi thắng.

Triệu Tuyền Lạc nghĩ như vậy, nhưng đột nhiên phát hiện một sự thật rất bi thương.

Trong bốn người, dường như nàng yếu nhất.

Ngay cả Tuệ Từ rời đi thời gian trước cũng tốt hơn nàng.

Mặc dù Tiêu Tử Phong mới bước vào giới tu hành không đến nửa năm, nhưng hiện tại người ta còn có thế đánh Kiến Tiên, khiến đối phương lâm vào tự bế.

Mà Triệu Tuyền Lạc có thể trở thành kiếm khách Thất Giới, cũng có thể xem như thiên phú dị bẩm. Nhưng nàng không chịu nổi bên cạnh có người bật hack, loại so sánh này thật sự quá đau thương.

Mà lúc này, hai người phía trên càng đánh càng hung hãn.

Chu Tuế Phàm bắt đầu rơi vào thế hạ phong.

Vì thế hai người quan chiến phía dưới gắt gao nhìn chằm chằm một màn này, tuy rằng Chu Tuế Phàm hiện tại rơi vào thế hạ phong, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là Kiếm Tiên, khẳng định còn có át chủ bài.

Kết thúc chính là ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm đến khô khốc.

Xem xong toàn bộ quá trình Chu Tuế Phàm bị thua.

Tiêu Tử Phong: ...

Triệu Tuyền Lạc: ...

Mặc dù nói cảnh đánh nhau lợi hại, nhưng một chút đảo ngược cũng không có.

Cái này cũng giống như tác giả viết sổ lưu động, không hề mới mẻ, tất cả đều là từ ngữ xây dựng, một chút đảo ngược cũng không có.

Để cho bọn họ tràn ngập chờ mong sau lại tẻ nhạt vô vị.

Không có tuyệt địa phản sát, thế lực ngang nhau cũng không có.

Chu Tuế Phàm có chút chật vật rơi xuống đất, hướng về phía lão Lý, chắp tay nói: "Chúc mừng, ngươi hiện tại đã là Kiếm Tiên.”

Lão Lý cũng cảm giác được tẻ nhạt vô vị, cảm thấy danh xưng Kiếm Tiên này không thơm.

Lúc này một lão già bát quái công bố tình hình chiến đấu bên này.

Đại Chu lại thêm một vị kiếm tiên.

Sau khi trở về, Triệu Tuyền Lạc mới hỏi lão Lý: "Linh kiếm của sư phụ ta có đặc biệt không?”

Hơn phân nửa công phu của kiếm khách đều dựa vào thanh linh kiếm mà mình ẩn dưỡng.

Bình thường khi giao thủ kiếm khách dùng linh kiếm của mình, như vậy mới tương đương toàn lực đối địch.

Trong cả trận đánh của Chu Tuế Phàm, cho tới bây giờ cũng không có dấu hiệu muốn sử dụng linh kiếm.

Đây cũng là nguyên nhân Triệu Tuyền Lạc vẫn cho rằng sẽ có đảo ngược.

Lão Lý nhìn Triệu Tuyền Lạc, nhưng cũng không nói thẳng, chỉ ra vẻ thần bí nói: "Cái này ngươi tự đi hỏi sư phụ ngươi đi.”

…………

Bên kia, Thất hoàng tử ngủ lại ở một khách điếm.

Nửa đêm thức dậy đi vệ sinh một chuyến.

Sau khi Thất hoàng tử rời khỏi nhà xí, lại có người lẻn vào nhà xí, cẩn thận tìm kiếm.

Trong nhà xí ngoại trừ mùi hôi thối thì không có gì khác thường.

Mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, đoàn người Thất hoàng tử lại bước lên đường đến đất phong.

Sau khi đoàn người này rời đi.

Dưới đáy hầm cầu bắt đầu cuồn cuộn, một bóng người dính đầy vật dơ vẩn, chật vật bò ra khỏi hầm cầu.

Mùi hôi thối như thế, nhưng người này lại không quan tâm.

Thừa dịp không ai chú ý, hắn rửa sạch tất cả dấu vết cùng với vật dơ bẩn trên người mình.

Khi lau sạch bụi bẩn trên mặt.

Khuôn mặt của Thất hoàng tử rõ ràng hiện ra.

Tìm quần áo đã chuẩn bị sẵn và mặt nạ da người, thay hình đổi dạng.

Sau đó đi về phía Thi Sơn.

Đạo Mạc Ly đã từng tính một quẻ cho hắn, trong số hắn có một tử kiếp.

Mà Thi Sơn lại có một đường sinh cơ.

Hắn biết Thi Sơn hung hiểm, nhưng cửu tử nhất sinh dù sao cũng tốt hơn thập tử vô sinh.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch