Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái

Chương 92: Ở lại Thi Sơn

Chương 92: Ở lại Thi Sơn

Sau khi nói xong những lời này, Tiêu Tử Phong để mặc cho A Tề tự mình não bổ, còn mình thì chuyển sang chuyện khác.

“Kế tiếp ta sẽ ở Thi Sơn một tháng, nếu các ngươi có việc thì cứ đi trước.”

Lúc này A Tề tạm thời cắt đứt suy nghĩ miên man trong đầu.

Sau đó nói: "Dù sao ta cũng không có việc gì, có thể ở lại Thi Sơn một tháng.”

Rời đi là không thể, cả đời này cũng không thể rời đi.

‘Lý Tảo Tuệ’ này đi đâu thì mình đi đó.

Tiểu Linh Mộc rụt rè nói: "Chỉ sợ ta không ở lại lâu như vậy, ngày mai phải đi rồi.”

A Tề hỏi: "Không phải ngươi muốn bắt một bộ Thiết thi sao, ở lại nói không chừng còn có thể tiếp tục tìm, nếu bây giờ rời đi thì ngươi phải đi đâu kiếm?”

Tiểu Linh Mộc có chút trì độn nói dối: "Ta...... Hiện tại không cần nữa, tìm không được cũng không có gì, ta còn có một ít chuyện khác..."

Ba người ở đây đều nhìn ra được, nàng đang nói dối.

A Tề tiếp tục hỏi: "Chuyện gì?”

Thần sắc A Tề cực kỳ nghiêm túc.

Tiểu Linh Mộc nhất thời chưa biên soạn xong, không biết nên nói như thế nào.

Trò nói dối này, nàng cũng không giống với người nào đó, có thể mặt không đỏ, tim không run, nói y như thật.

Lúc này, Tiêu Tử Phong mới nói: “Nếu ngươi còn chưa tìm xong mục đích thì cứ ở lại đi, ở chung một chỗ với chúng ta, cô nương như ngươi còn có quá ít kinh nghiệm giang hồ, đi theo chúng ta cũng không sợ bị người khác lừa.”

Không thể để Tiểu Linh Mộc đi, nếu như nàng đi, vậy những hành thi đem ánh mắt đặt trên người nàng cũng sẽ chạy mất.

Ở bên cạnh mình mới có thể câu được nhiều cá lớn.

A Tề cũng không muốn Tiểu Linh Mộc một mình xông pha giang hồ, dù sao nàng thật sự không thích hợp lắm, ở lại bên cạnh bọn họ còn có thể an toàn hơn một chút.

Dương Bích Liên cũng không muốn để cho nàng đi, lần này nếu rời khỏi Thi Sơn, vậy về sau bọn họ phải đi nơi nào tìm người!

Hiện tại tên đại hung này cũng đang ở Thi Sơn, những người khác sẽ không dám tùy ý đi ra ngoài, đến lúc đó muốn đuổi theo cũng không có cách nào.

Cả ba đều có những mục đích riêng, nhưng ai cũng muốn giữ Tiểu Linh Mộc lại.

Đột nhiên Tiêu Tử Phong nghĩ ra cái gì đó, hắn lấy kiếm gỗ điểm lên người Dương Bích Liên.

Sau đó liền không quan tâm đến nàng ta.

Hiện tại, hắn có thể tra tấn người này chỉ với hai thủ đoạn kia, không cần phương thức nào khác, tuy không nhất định phá được lớp phòng ngự của Kim Thi, nhưng cũng không dễ dàng hạ thấp bức cách của mình.

Dương Bích Liên nhìn Tiêu Tử Phong cứ như vậy ném mình sang một bên, không quan tâm tới nữa. Nàng vừa muốn thừa dịp ba người không chú ý, chuẩn bị chuồn đi, nhưng đột nhiên đối phương lại dùng chiêu kiếm quái dị nào đó, điểm về phía mình.

Nàng lập tức não bổ, liệu có phải đối phương để lại dấu vết gì trên người mình? Chỉ cần nàng chạy thì hắn có thể truy theo tung tích, tìm ra hang ổ.

Sau đó trong đầu linh quang chợt lóe, đối phương có phải hay không ở trên người mình lưu lại dấu vết gì?

Khi đó bản thân sẽ hại tất cả mọi người.

Hắn đây là cố ý.

Điều quan trọng nhất là kim châm thứ hai kia có thể làm nàng mang thai, nhưng hiện tại lại không có cảm giác thay đổi gì.

Tuy nhiên nàng biết đối phương không nói dối, bởi vì kim chân đầu tiên đã thật sư thay đổi giới tính của nàng.

Nếu như nàng muốn đổi trở về thì cũng chỉ có thể dựa vào đối phương, nhưng nàng tự cảm thấy hy vọng không lớn.

Về phần chạy, đối phương dám làm như vậy, khẳng định đã tính trước, căn bản không sợ nàng chạy.

Dưới tình huống này, ở lại mới là lựa chọn tốt nhất, nàng cũng sẽ thu thập đươc nhiều tin tức để truyền ra ngoài.

Có như vậy, lão đại bọn họ sẽ chuẩn bị tốt hơn, ho dù mình chết, cũng có thể tận lực cung cấp nhiều giá trị cho bọn họ.

Dù sao chính mình lấy bộ dáng này, chẳng thà chịu nhục, hy sinh vì lão đại.

Giờ khắc này, Dương Bích Liên cảm thấy linh hồn mình đạt được thăng hoa.

Thì ra trên lưng mình lại gánh vác sứ mệnh lớn như vậy.

…………

Lúc này có một đám người dưới sự dẫn dắt của một con chuột, truy tìm theo vết hoa cỏ khô héo.

Đám người đi đến dưới chân Thi Sơn.

Lão giả cầm đầu nhìn cấm địa người sống này, cả người rơi vào băn khoăn lo lắng.

Tiểu nha đầu kia cư nhiên chạy tới nơi này.

“Mọi người hạ trại ngay tại chỗ, sáng mai phái đệ tử đi thăm dò.”

Bây giờ là đêm khuya, cho dù là khu vực ngoại vi, bọn họ cũng không dám tùy ý phái người đi vào.

…………

Sáng sớm ngày thứ hai.

Tiêu Tử Phong lại bắt đầu một ngày vung kiếm.

Sáng sớm A Tề ra ngoài đi săn, không biết từ đâu bắt được một con thỏ.

Hắn đang cần cù chuẩn bị bữa sáng.

Tiểu Linh Mộc chỉ có thể ở bên cạnh quan sát, cũng không tham dự, dù sao coi như để cho nàng đi nhặt chút củi lửa trở về đốt, thì củi gỗ kia sẽ đều mang độc.

Một khi đốt lên liền trực tiếp biến thành khói độc.

Về phần Dương Bích Liên, nàng ta chỉ có thể bất lực ôm lấy mình, hiện tại không dám chạy, hơn nữa còn biến thành cái dạng này.

Sau đó ba người bắt đầu ăn điểm tâm, dùng đồ ăn cũng tùy ý, từ bên trong đống vàng bạc châu báu tìm được mấy cái chén vàng, mấy đôi đũa ngà voi để dùng tạm.

Tiểu Linh Mộc nhìn thoáng qua, phát hiện Dương Bích Liên ở một bên nhìn bọn họ ăn cơm.

“Không cho hắn ăn một chút sao?”

Tiêu Tử Phong đáp: "Hắn không thể ăn thứ này, ăn thứ này hắn sẽ bị tiêu chảy, chúng ta ăn là được rồi.”

Dương Bích Liên: ...

Đối phương mạnh hơn nàng, nàng còn có thể nói gì đây?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch