Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giáo Y Ngây Thơ

Chương 29: Bối cảnh cường đại

 

Khi thấy đoàn người đông nghịt, Tiêu Tĩnh Thần cũng hoảng sợ, vội lên tiếng đề nghị.

 

- Sao vậy, anh sợ thua à? Cho nên không muốn các cô cùng vào?

 

Một mực muốn thể hiện trước mặt các nữ sinh, làm sao Miêu Húc bỏ qua cơ hội đả kích Tiêu Tĩnh Thần.

 

Hắn ghét nhất là có người lại đẹp trai hơn hắn, uy hiếp vị trí đệ nhất soái ca thế giới của hắn, lại càng không thích người phụ nữ của hắn nói về vẻ đẹp của người đàn ông khác.

 

- Bác sĩ Miêu tự tin là có thể đánh thắng tôi sao?

 

Tiêu Tĩnh Thần hỏi, giọng đột nhiên trở nên lạnh lùng, hình như đã nổi giận bởi sự khiêu khích liên tục của Miêu Húc.

 

- Đương nhiên, với thực lực hùng mạnh của bổn thiếu gia, đối phó một tên mặt trắng như anh là điều rất dễ dàng! Tôi thấy như thế này đi, chúng ta cứ quyết đấu ở chỗ này, thật ra việc đánh bại anh cũng không tốn nhiều thời gian lắm đâu!

 

Miêu Húc hờ hững nói.

 

- Được!

 

Tiêu Tĩnh Thần lập tức đồng ý.

 

Dù có là Phật cũng biết nổi giận, huống chi từ nhỏ đến lớn, y luôn được mọi người khen ngợi, giờ phút này, y đã thật sự nổi cơn thịnh nộ.

 

Nghe hai người muốn quyết đấu ngay trước cửa võ quán, các nữ sinh chung quanh lập tức sôi sục, nhất là những nữ sinh đang lo lắng mình không chen nổi vào võ quán, ai cũng xôn xao cả lên.

 

- Thầy Tiêu, thầy rất giỏi, em yêu thầy!

 

- Thầy Tiêu, thầy vô địch!

- Thầy Tiêu, thầy đẹp trai nhất...

 

Đội cổ vũ do các nữ sinh tự phát lập ra, tự giác nhanh chóng lui về phía sau, để lại một khoảng trống khá rộng cho hai người.

 

Bạch Hiểu Thần cũng đi theo, thấy hai người thật sự muốn quyết đấu trước mặt nhiều nữ sinh như vậy, cảm thấy rất khó xử.

 

- Hai người...

 

- Im đi!

 

Bạch Hiểu Thần còn muốn khuyên giải lần cuối, nhưng vừa mở miệng, Miêu Húc đã quát:

 

- Chuyện giữa đàn ông với nhau, phụ nữ đừng xen vào!

 

Lời hắn nói hết sức bá đạo, trong một thoáng, tất cả mọi người đều yên lặng, ngay cả Bạch Hiểu Thần cũng hoảng sợ, cô không ngờ Miêu Húc lại quát mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, cho nên cứ đứng ngẩn ra.

 

- Quát tháo với phụ nữ làm cái gì, đã là đàn ông, thì thể hiện bản lĩnh thật sự đi!

 

Tiêu Tĩnh Thần cũng hoàn toàn nổi giận, tên này khiêu khích mình còn chưa tính, bây giờ còn quát tháo với cả cô Bạch, dù có muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa.

 

Y cũng định cho cái gã không biết trời cao đất dày này một bài học đích đáng, mặc kệ hắn có quan hệ gì với Bạch Hiểu Thần.

 

- Cứ việc ra chiêu! Yên tâm đi, tôi chỉ cho cậu một bài học, chứ không đả thương cậu đâu!

 

Vẻ mặt khinh khỉnh, Miêu Húc thể hiện phong thái của một cao thủ.

 

- Thầy Tiêu, đừng khách khí nhé, đánh chết cái tên khốn đó đi!

 

- Đúng rồi, cho cái tên ngạo mạn này biết sự lợi hại của thầy đi!

 

Rõ ràng, Tiêu Tĩnh Thần có địa vị rất cao trong lòng rất nhiều nữ sinh, thấy Miêu Húc nói khoác mà không biết ngượng như vậy, các cô hết sức phẫn nộ.

 

Thế nhưng, vào lúc này, Tiêu Tĩnh Thần đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bởi vì y chợt nhận ra, mặc dù Miêu Húc tùy tiện đứng đó, trông như đầy sơ hở, nhưng thật ra lại không có sơ hở nào.

 

Đây rốt cuộc là hắn hư trương thanh thế, hay là thực lực của hắn thật sự mạnh mẽ, đến mức không cần chú ý tới tư thế của mình?

 

Bất quá lúc này đã là tên cài trên dây cung, không bắn không được, hơn nữa Tiêu Tĩnh Thần cũng rất muốn biết, cái cảm giác còn mơ hồ của mình là có chính xác hay không.

 

- Bác sĩ Miêu, cẩn thận!

 

Tiêu Tĩnh Thần hô lên, thân hình đã lập tức né qua một bên.

 

Tốc độ rất nhanh, không phải là Taekwondo như các nữ sinh vừa nói, cũng không phải là quyền Thái sở trường về tốc độ, mà là thứ võ thuật thuần túy nhất, cũng là võ thuật tinh xảo nhất.

 

Chỉ một chiêu này, đã cho thấy y là một cao thủ võ thuật, ít ra là lợi hại hơn mấy cái tên gọi là “Phong Điên Tàn Lang” (Con sói dữ điên cuồng) mà Miêu Húc từng gặp.

 

Hầu như là trong chớp mắt, Tiêu Tĩnh Thần đã lao tới trước mặt Miêu Húc, rồi vung quyền đánh vào ngực hắn.

 

Thấy cảnh đó, các nữ sinh chung quanh đều sôi nổi reo lên, như thể đã thấy Miêu Húc bị một quyền kia đánh bay, ngay cả Bạch Hiểu Thần cũng không đành lòng, bèn nhắm mắt lại, bởi vì cô thừa biết sự lợi hại của Tiêu Tĩnh Thần...

 

Trước kia, Tiêu Tĩnh Thần từng một mình hạ mười mấy cao thủ nhu đạo!

 

- Tiêu Vô Thần là đại ca của anh sao?

 

Nhưng khi nắm đấm của Tiêu Tĩnh Thần sắp đánh vào ngực Miêu Húc, đột nhiên hắn hỏi một câu.

 

Những người khác chỉ thấy môi Miêu Húc mấp máy, nhưng Tiêu Tĩnh Thần nghe rõ ràng câu nói đó, liền biến sắc, thân hình đang vọt tới trước lập tức dừng lại, trong mắt tràn đầy vẻ kinh sợ...

Trong nháy mắt đó, Miêu Húc đã vung quyền, nắm đấm cỡ bằng cái nồi đất nhỏ của hắn đập thẳng vào sống mũi của Tiêu Tĩnh Thần, lập tức thân hình Tiêu Tĩnh Thần bay ra ngoài!

 

- Nói cho tên khốn kiếp kia biết, ông nội Miêu Ninh Khuyết của hắn đã tới đây rồi!

 

Khi thân hình Tiêu Tĩnh Thần văng ra ngoài, bên tai y nghe được câu nói đó. Đó là câu nói đầy khí thế, nhất là khi nghe ba tiếng Miêu Ninh Khuyết, mặt y đã khó coi, lại càng khó coi hơn!

 

Trong đầu y lập tức nhớ tới anh ruột của mình, người mà y xem là người đàn ông không ai sánh kịp.

 

Y nhớ lại, vào năm sinh nhật mười sáu tuổi của y, trình độ Hổ quyền của y chỉ mới đạt mức sơ cấp, từng khiêu chiến anh của y, rốt cuộc bị Tiêu Vô Thần một chiêu đánh bại.

 

Từ lúc đó, y càng sùng bái anh mình, khi đó y từng hỏi, có phải thời trẻ anh của y không có địch thủ, nào ngờ anh của y lại khẽ lắc đầu.

 

Lúc đó, y nghĩ tới tên biến thái họ Long kia, liền hỏi có phải là tên đó là địch thủ của anh hay không, Tiêu Vô Thần lại lắc đầu.

 

Rồi anh ấy thong thả ném ra một câu:

 

- Tuy Long Vũ Hiên là bậc kỳ tài, nhưng muốn đánh bại hắn, cũng không khó, chỉ có một người, cho dù ta và Long Vũ Hiên liên thủ, cũng không phải đối thủ của hắn!

 

Khi đó y cảm thấy rất khó tin, tuy nhiên thấy dáng vẻ rất nghiêm túc của đại ca, mới biết anh ấy nói thật, bèn hỏi kỹ càng, người đó là ai.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch