Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giáo Y Ngây Thơ

Chương 31: Bị bắt cóc

 

Nghĩ tới đây, Tiêu Tĩnh Thần thậm chí có một chút cảm kích đối với Miêu Húc, chỉ có điều khi nhìn về phía Miêu Húc, lại thấy ánh mắt hắn đầy khiêu khích và ngạo mạn, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình.

 

Miêu Húc thầm quyết định, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ đánh tên khốn này một trận tơi bời, mà cho dù không có hội, cũng sẽ tạo ra cơ hội để đánh cho bằng được!

 

Trận quyết đấu để chứng tỏ ai là đàn ông chân chính, lại kết thúc như một vở hài kịch, Miêu Húc – người đã chứng tỏ được độ “men lỳ” của mình, cũng không chiếm được trái tim của các nữ sinh, ngược lại, Tiêu Tĩnh Thần – người thua trận một cách quang minh lỗi lạc, vẫn là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô thiếu nữ, ngay cả thua cũng thua một cách phóng khoáng như vậy, bảo sao y không khiến các cô si mê?

 

Miêu Húc đành bất đắc dĩ chấp nhận kết quả này, ai bảo hắn tới muộn hơn người ta làm chi?

 

Đánh chết hắn cũng không thừa nhận, đó là do mình không đẹp trai bằng Tiêu Tĩnh Thần.

 

Trở lại căn tin ăn cơm trưa xong, Miêu Húc lại quay về phòng chữa bệnh. Tiêu Tĩnh Thần cũng không đi theo thăm dò một chút thông tin, có lẽ vì sợ Miêu Húc nhân cơ hội đánh mình, nói chung, từ khi biết được thân phận thật sự của Miêu Húc, Tiêu Tĩnh Thần cảm thấy nên tránh hắn thật xa.

 

Trong mắt phần lớn mọi người, cuộc quyết đấu trưa hôm đó chỉ là một trò vui, tuy nhiên đối với một số người, nó lại có một thâm ý sâu sắc.

 

Trong đó có Mạc Vũ Phi, người đã chịu thua thiệt bởi Miêu Húc.

 

Lúc này, đã sắp tan học, trong phòng 707, Mạc Vũ Phi mặc áo sơ mi không tay màu vỏ quýt, lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn Miêu Húc đang ngẩn người trong phòng chữa bệnh.

 

Lý Nhược Hi cũng im lặng đến bên cô, trông hai người rất bình thản, nhìn không ra là có chuyện gì xảy ra.

 

- Cậu thấy thế nào?

 

Mạc Vũ Phi thản nhiên hỏi, càng lúc cô càng thấy không hiểu được cái gã ở cách đó không xa.

 

- Hẳn là hắn không phải cao thủ, nếu không mũi của thầy Tiêu không chỉ chảy máu như vậy thôi đâu!

 

Lý Nhược Hi tỉnh táo phân tích.

 

- Nhưng với tính cách của thầy Tiêu, sao bỗng nhiên lại nhận thua?

 

Mạc Vũ Phi hơi nhíu mày, tuy trưa nay hai cô không có mặt ở đó, nhưng chuyện đó làm sao giấu được hai cô!

 

- Trước khi quyết đấu, hình như tên kia đã nói với thầy Tiêu điều gì đó, cho nên thầy Tiêu mới khựng lại một chút, rồi bị tên kia đánh lén. Chuyện có thể làm thầy Tiêu xúc động, hẳn là chuyện có liên quan tới Bạch Hiểu Thần, hoặc là tên kia nắm được bí mật nào đó của Bạch Hiểu Thần, rồi làm áp lực với thầy Tiêu!

 

- Ý cậu là thầy Tiêu cố ý nhận thua sao?

 

Mạc Vũ Phi nhíu mày.

 

- Ừ, nếu không vì sao cả người thầy Tiêu bay lên, mà mũi chỉ chảy chút máu? Điều này cho thấy thầy Tiêu đã tự bay về phía sau!

 

Lý Nhược Hi khẳng định.

 

- Đã như vậy, tớ phải nói với Trầm Sa, tớ muốn lấy cánh tay của hắn!

 

Mạc Vũ Phi lạnh lùng nói.

 

Lý Nhược Hi khẽ gật đầu, đương nhiên cô hiểu, Mạc Vũ Phi muốn nói tới cánh tay đã đánh trúng mũi thầy Tiêu...

 

Trong lòng của Mạc Vũ Phi, thầy Tiêu là người bất khả xâm phạm.

 

Còn Trầm Sa, là “chiến tướng” đứng hàng thứ tám của Mạc Vân Bá...

Trong văn phòng hiệu trưởng trường nữ sinh Hoa Đô, hiệu trưởng tóc hoa râm đang ngồi trước bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, trên đó đang phát lại hình ảnh cuộc quyết đấu giữa Miêu Húc và Tiêu Tĩnh Thần, đương nhiên là video clip không được rõ nét lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ động tác của hai người.

 

Khi Tiêu Tĩnh Thần xuống tấn, chuẩn bị tấn công, mắt hiệu trưởng sáng rực lên, đây là chính là thức mở đầu của Tiêu gia Hổ Hình quyền! Thằng bé Tiêu Tĩnh Thần này tuy hơi phong lưu một chút, quần áo là lượt một chút, nhưng không làm xấu mặt tổ tiên, chỉ với một thức này cũng đủ đưa hắn vào hàng võ giả rồi.

 

Thảo nào trước kia hắn có thể đánh mười mấy cao thủ Taekwondo té nằm trên mặt đất, họ đều là võ giả chân chính, nếu hắn là một tên chỉ biết khoa chân múa tay, thì làm sao có thể làm được điều đó?

 

Tuy nhiên khi nhìn thấy lúc Tiêu Tĩnh Thần sắp vọt tới trước mặt Miêu Húc, đột nhiên ngừng lại, đôi mắt vị hiệu trưởng già lộ vẻ kinh ngạc.

 

Trong video, lao xao tiếng nữ sinh, không thể nghe được Miêu Húc nói gì, đồng thời do góc quay, cũng không thấy rõ chuyển động môi của hắn, cho nên dù biết đọc “tiếng môi”, hiệu trưởng cũng đành bó tay.

 

Tuy nhiên bà có thể thấy sự biến đổi trên khuôn mặt Tiêu Tĩnh Thần.

 

Đám Mạc Vũ Phi chỉ đoán là lai lịch của Tiêu Tĩnh Thần không đơn giản, nhưng không nắm rõ, còn bà hiệu trưởng lại biết rất rõ về y, bởi vậy bà hiểu, điều khiến một công tử có địa vị cao quý như y phải biến sắc, tuyệt đối không phải là chuyện tình cảm nam nữ thông thường.

 

Nhưng cho dù là người rất trí tuệ, bà cũng không nghĩ ra được hôm nay viên bác sĩ mới tới nói gì với Nhị công tử của Tiêu gia, đến nỗi y mất bình tĩnh như vậy.

 

Khi xem tới đoạn Miêu Húc thừa cơ hội nện cho Tiêu Tĩnh Thần một quyền, bà hiệu trưởng càng thắc mắc.

 

Đó có thể nói là một quyền hoàn hảo, cho dù có thể bị nghi ngờ thừa cơ đánh lén, nhưng nó hoàn hảo đến mức khiến bà không thể tin được, nó do một người trẻ tuổi như vậy đánh ra.

 

Hiệu trưởng nhấp chuột để xem lại hình ảnh diễn ra rất nhanh đó và ngạc nhiên phát hiện đó là một quyền rất đơn giản, chỉ là nắm thời cơ đánh ra rất đúng lúc, chứ không có vẻ gì là xuất sắc.

 

Bà lại xem lại liên tục mấy lần, nhưng cảm giác khiến mình kinh ngạc không xuất hiện nữa, thế này là thế nào? Chẳng lẽ đó là ảo giác ư?

 

Nhìn lại quỹ đạo “bay” của Tiêu Tĩnh Thần, thật sự là bà có cảm giác như y tự mình bay ngược về phía sau vậy.

 

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

 

Bà hiệu trưởng nhíu chặt đôi mày, đây là lần đầu tiên bà nhìn mà không hiểu được một người...

 

Bất chợt bà cũng cảm thấy hết sức hứng thú muốn biết, rốt cuộc Miêu Húc đã nói gì với Tiêu Tĩnh Thần.

 

- Ngoài chuyện quyết đấu với thằng bé Tiêu Tĩnh Thần, thằng nhỏ kia còn làm cái gì?

 

Bà hiệu trưởng kìm nén cảm xúc, chợt lên tiếng hỏi.

 

Phía sau hiệu trưởng có một phụ nữ mặc váy công sở, đeo kính gọng vàng đang đứng bất động, nếu bà hiệu trưởng không mở miệng hỏi, người ta có thể tưởng sau lưng bà là một pho tượng!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch