Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giáo Y Ngây Thơ

Chương 37: Mê mẩn

 

Nghĩ tới phong thái bá đạo mà mình vừa để lại trong lòng bọn Mạc Vũ Phi, nếu bây giờ lại phải quay vào nhờ bọn họ đưa mình về, thì thật là mất mặt!

 

Thể diện của một cao thủ như mình, chẳng lẽ vất bỏ như vậy sao? Nếu chỉ có đám đàn ông thì cũng không sao, cùng lắm sau đó diệt khẩu là xong, nhưng còn ba cô nàng yểu điệu kia thì sao? Làm sao hắn có thể xuống tay? Bất đắc dĩ, Miêu Húc đành đi bộ về phía thành phố Hoa Đô...

 

Nơi này tuy là ngoại thành, nhưng cách trung tâm thành phố không xa lắm, đi chưa được nửa tiếng đồng hồ, là đã tới bến xe buýt. Dù vậy, khi Miêu Húc về tới khu nhà trọ, đồng hồ đã chỉ hơn 9 giờ tối rồi!

 

Lúc này trời đã tối mịt, trên hành lang, ngọn đèn mờ mờ, thấy cửa phòng 777, Miêu Húc uể oải gõ cửa.

 

Đi bộ nửa giờ, lại liên tục đổi ba chuyến xe, lúc ở trên xe buýt, lại phải giành giật một chỗ đứng với dân chúng Hoa Đô, dù hắn có tố chất thân thể rất tốt, cũng thấy rất mệt mỏi, lúc này hắn mới hiểu vì sao Bạch Hiểu Thần không muốn đi xe buýt.

 

Là một người đàn ông, mà lúc ở trên xe, hắn còn bị không biết bao nhiêu người sờ vuốt, nói chi là một người con gái xinh đẹp như Bạch Hiểu Thần, nếu cô đi xe buýt, sẽ có rất nhiều quỷ râu xanh mừng như điên!

 

- Két...

 

Cửa mở, Bạch Hiểu Thần mặc váy ngủ xuất hiện trước cửa.

 

Mái tóc dài hơi xoăn xõa trên vai, còn hơi ướt, trên người là một chiếc váy ngủ lụa màu xanh da trời, cổ áo không thấp, những cũng có thể thấy cái cổ mịn màng của cô. Váy buông xuống tới đầu gối, lộ ra đôi chân thon nhỏ trắng trẻo, dưới chân là đôi dép lê, mặt cô hơi đỏ, trên người thoang thoảng mùi thơm của xà bông tắm, rõ ràng là vừa tắm rửa xong.

 

Bạch Hiểu Thần vốn đã xinh đẹp, lúc này lại vừa tắm xong, cho dù tâm chí Miêu Húc có kiên định, thì cũng không khỏi nghĩ ngợi lung tung...

 

- Sao bây giờ anh mới về?

 

Bạch Hiểu Thần hơi nhíu mày, hỏi.

 

- Hu hu hu, Hiểu Thần, tôi bị đoạt rồi, hu hu hu...

 

Bạch Hiểu Thần không hỏi còn đỡ, cô vừa hỏi xong, Miêu Húc như bị động chạm tới nỗi thương tâm, liền khóc ồ ồ, cả người chồm tới trước, nhào vào lòng Bạch Hiểu Thần, hai tay ôm chầm lấy cô, đầu dụi vào ngực cô, hắn khóc đau khóc đớn, như nát gan nát ruột rồi vậy.

 

Nhưng trong đầu lại thầm nhủ: “Chao ôi, mềm quá đi, thơm quá đi!”

 

Bạch Hiểu Thần hoảng sợ, chuyện gì vậy kìa? Sao bỗng dưng hắn lại khóc thảm thiết như vậy?

 

Khi nhận ra khuôn mặt của Miêu Húc đang cạ cạ trên bộ ngực của mình, mặt cô đỏ lên, cô vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc váy ngủ, bên trong không hề mặc đồ lót!

 

- Này này, anh buông tôi ra cái đã, này...

 

Bộ ngực lại bị gã dê xồm này lợi dụng, Bạch Hiểu Thần cuống cuồng, vừa giãy dụa tránh thoát vòng tay của Miêu Húc, vừa lui về phía sau, vẫn không quên đóng cửa phòng lại.

 

Đời nào Miêu Húc chịu bỏ qua cơ hội hấp dẫn này, chết sống cũng không chịu buông, đã vậy còn khóc rống lên như cha chết!

 

- Hu hu hu, cô không biết đó thôi, suýt nữa tôi đã đã không còn mạng mà về rồi! Bọn người đó quá độc ác, hu hu hu...

 

Miêu Húc khóc, không biết từ lúc nào, hai tay phía sau lưng Bạch Hiểu Thần đã trượt xuống cặp mông tròn của cô, chiếc váy này vốn khá mỏng, không những hắn cảm nhận được sự co giãn ở nơi đó, mà còn cảm nhận được mép của quần lót...(Ở trên vừa nói không mặc đồ lót!)

 

- Anh buông tôi ra ngay, đồ khốn...

 

Đột nhiên bị Miêu Húc “tập kích”, thậm chí mông cũng bị hắn sờ soạng, Bạch Hiểu Thần nổi giận, cố sức xô hắn ra.

 

Miêu Húc cũng hơi sợ, lợi dụng thì lợi dụng, nhưng nếu thật sự chọc giận Bạch Hiểu Thần, thì cũng không hay lắm, liền buông cô ra. Khi hắn buông tay, Bạch Hiểu Thần đang dùng hết sức đẩy hắn ra, bởi vậy, hắn không hề hấn gì, nhưng Bạch Hiểu Thần lại mất thăng bằng, loạng choạng lui về phía sau.

 

Phía sau cô là ghế sô pha, cô vấp chân một cái, liền nằm ngửa lên ghế, theo quán tính, hai chân chổng lên cao, nếu cô mặc quần, thì tư thế này cũng không có gì đáng nói, cùng lắm chỉ không được đẹp mắt một chút, nhưng khổ nỗi, lúc này cô đang mặc váy ngủ!

 

Do vậy, mép váy liền chảy xuống dưới, lộ ra cặp đùi thon dài, hoàn mỹ. Miêu Húc đứng ngay phía trước người cô, có thể thấy rõ ràng “nơi bắt đầu” của cặp đùi cô, thì ra, ở đó là một chiếc quần lót nhỏ màu tím!

 

Nhìn thấy viền ren của chiếc quần lót màu tím, Miêu Húc bị kích động đến nỗi suýt chảy máu mũi!

 

Theo phản xạ, Bạch Hiểu Thần hét lên một tiếng kinh hãi, tuy nhiên cô cũng phát hiện thân thể mình bị lộ ra ngoài, liền vội vàng kéo mép váy lên.

 

Mặt cô lúc đỏ, lúc trắng.

 

- Khốn kiếp, anh buông tay ra sao không nói trước?

 

Bạch Hiểu Thần vừa xấu hổ vừa giận dữ.

 

- Thành thật xin lỗi, tại cô bảo tôi buông tay ra mà!

 

Miêu Húc buông thõng hai tay, vẻ mặt đầy oan ức.

 

- ...

 

Bạch Hiểu Thần chán nản, đúng là mình bảo hắn buông tay ra thật!

 

- Tôi bảo anh buông, là anh buông ngay, anh biết nghe lời từ hồi nào vậy?

 

Bạch Hiểu Thần tức giận nói, cô thật sự không thể nuốt trôi cục tức này!

 

- Vậy tôi không buông nữa...

 

Miêu Húc nói, bước tới định ôm Bạch Hiểu Thần như trước!

 

- Không được bước tới! Anh đứng lại...

 

Bạch Hiểu Thần càng hoảng sợ, cứ để gã ôm mình mãi thế này, mình còn dám nhìn mặt ai nữa?

 

- Ừ...

 

Miêu Húc ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không dám làm ẩu nữa, nhưng mắt thì lại lén liếc nhìn ngực Bạch Hiểu Thần, cô đứng còn đỡ, lúc này cô ngồi trên sô pha, hắn có thể nhìn thấy cái khe sâu hút giữa ngực cô và hai nửa quả cầu trắng nõn, tuy chỉ lộ ra một phần, nhưng kết hợp với khuôn mặt ửng hồng của cô lúc này, cũng khiến người ta mê mẩn!

 

Thấy Miêu Húc nghe lời, dù biết hắn có thể chỉ giả bộ, Bạch Hiểu Thần cũng hơi nguôi giận, chợt nhớ chuyện hắn nói lúc nãy, bèn hỏi:

 

- Anh nói anh bị đoạt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

 

- Hu hu hu...

 

Vừa nghe Bạch Hiểu Thần nhắc tới, Miêu Húc lại khóc um lên, lại định nhào về phía cô.

 

- Anh đứng lại đó, không được bước tới đây, đứng yên đó mà nói!

 

Bạch Hiểu Thần hoảng sợ, chỉ tay vào mặt Miêu Húc, sẵng giọng


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch