Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giáo Y Ngây Thơ

Chương 41: Đằng đằng sát khí

Nam nữ trong sảnh cũng rơi vào trạng thái điên rồ, một số cặp đã bắt đầu thực hiện...hoạt động gia tăng dân số, nhưng cho dù rất yêu thích gái đẹp, đối với cảnh tượng đó Miêu Húc lại không thèm nhìn, chỉ tập trung chú ý vào hai cô gái ở bên cạnh mình.

 

Lâm Hâm Tuyền đã say, gục đầu xuống bàn, miệng lẩm bẩm như nói mớ, hình như là đang gọi mẹ.

 

Tuy cũng say, nhưng Bạch Hiểu Thần vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Hâm Tuyền, vừa nhẹ giọng an ủi cô, chỉ có điều miệng mình nói cái gì, hẳn là chính cô cũng không nghe rõ!

 

Miêu Húc gọi phục vụ tới, lấy ba ngàn hôm nọ Bạch Hiểu Thần cho mình, đem trả tiền rượu, lại nhặt áo khoác Lâm Hâm Tuyền cởi bỏ trên ghế, khoác lên người cô, rồi đỡ hai cô gái đi ra ngoài trước bao nhiêu ánh mắt hâm mộ và đố kỵ của đám đàn ông trong quán bar.

 

Không biết từ lúc nào, trên người hắn tỏa ra một khí thế lạnh lùng và đầy uy lực, đám đàn ông kia tuy đố kỵ, nhưng cảm nhận được khí thế đó, cho nên không ai dám sinh sự với hắn, còn nhích ra nhường đường cho hắn.

 

Miêu Húc dìu hai cô rời khỏi quán bar, đi tới đường cái.

 

Lúc này đêm đã khuya, ngoài trời hơi lạnh, thấy Bạch Hiểu Thần chỉ mặc áo ngắn tay, Miêu Húc cởi chiếc áo sờn cũ của mình khoác lên người cô.

 

Ngay khi hắn chuẩn bị gọi taxi về nhà, đột nhiên cách đó không xa vang lên một giọng đàn ông khó ưa:

 

- Đại ca, hai con nhỏ đó kia kìa, anh thấy sao, em đâu có gạt anh?

 

Miêu Húc quay đầu lại, thấy tên thanh niên ngồi cạnh Lâm Hâm Tuyền lúc nãy dẫn một đám người đi tới, đi bên cạnh gã là một tên dáng vóc cao to, khuôn mặt hung dữ.

 

Theo hướng y chỉ, gã cao to nhìn thấy Miêu Húc đang dìu hai cô gái đẹp, ánh mắt gã chỉ lướt qua trên người Miêu Húc, rồi dán vào người Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền.

 

Miêu Húc một tay dìu một người, Lâm Hâm Tuyền đang cúi đầu, nhưng Bạch Hiểu Thần lại ngả đầu lên vai Miêu Húc, lộ ra khuôn mặt có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.

 

Mắt gã có khuôn mặt hung dữ kia liền sáng rực, dẫn đám người kia đi tới chặn trước mặt Miêu Húc.

 

- Tiểu tử, để hai cô gái này lại, cút càng xa càng tốt!

 

Ánh mắt gã không che giấu vẻ thèm thuồng!

 

Những tên khác trong bọn cũng nhìn chằm chằm vào người hai cô gái, mắt sáng ngời, bọn họ chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp đến bực này.

 

Con nhỏ đẹp hơn đương nhiên là phần của đại ca rồi, nhưng con nhỏ ngực to bên này cũng rất ngon lành, sau khi đại ca vui đùa xong, nếu đại ca cao hứng, mình cũng có thể...được hưởng sái lắm chứ!

 

Về phần Miêu Húc, bọn họ coi như người vô hình.

 

Bọn họ có mười mấy người, chẳng lẽ lại sợ một mình hắn?

 

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Lâm Hâm Tuyền, tuy Miêu Húc không uống giọt rượu nào, lúc này trong lòng hắn rất không vui, đưa mắt nhìn những tên không biết sống chết này, hắn không giả vờ đáng thương như thường ngày, chỉ lạnh lùng quát lên lên một tiếng:

 

- Cút!

 

Đám côn đồ đang mặt mày hớn hở lập tức khựng lại, không ngờ thằng oắt con này lại dám nói với bọn họ kiểu đó.

 

- Tiểu tử, mày đúng là cái loại rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!

 

Tên cầm đầu liền nổi giận.

 

Bọn họ là thành viên của Hồng bang, Hồng bang là bang phái đứng hàng thứ bảy ở Hoa Đô, tên cầm đầu này là đường chủ của Hồng bang, ngoài bang chủ ra, gã chưa từng bị ai mắng như vậy!

 

- Tao nói lại một lần nữa, cút!

 

Miêu Húc kìm chế xung động muốn giết người, lạnh lùng nói.

 

Từ Miêu Cương tới đây, đến hôm nay người bị hắn giết cũng nhiều rồi, thật sự là hắn không muốn giết ai nữa, cho nên cho dù bọn Mạc Vũ Phi làm nhục hắn, hắn chỉ đánh gãy tay người của cô ta, chứ không lấy mạng họ, nhưng giờ phút này, hắn lại muốn giết người!

 

- Chậc, tiểu tử, đây là tự mày muốn chết, đừng trách bọn tao! Các anh em, lên đi, đánh cho thằng này tàn phế luôn!

 

Trương Long – tên đường chủ cầm đầu nổi giận, liền vung tay lên, đánh về phía Miêu Húc.

 

Đám đàn em đông đảo sau lưng gã, kể cả tên ngồi trong quán bar lúc nãy, cũng nổi giận gầm lên, rút dao ra chém Miêu Húc, thằng này không biết thế nào là lễ độ, phải dạy cho nó một bài học, để nó biết hậu quả khi dám xúc phạm bọn ta!

- Bốp!

 

Hai tay đang dìu hai cô gái, Miêu Húc không thể dùng tay, chỉ có thể tung chân đá vào mặt Trương Long – người xông lên trước nhất, cú đá để lại một dấu chân to tướng trên mặt gã ta, xương mũi của gã dập nát, cả thân hình bắn ra phía sau, liên tiếp đụng phải mấy người, khiến cả đám đang hung hăng xông lên trở nên rối loạn.

 

Nhân lúc đó, Miêu Húc dìu hai cô gái tới bên đường, cho hai người ngồi cùng một chỗ.

 

Thấy đại ca của mình bị Miêu Húc tung một cước đạp bay, cả đám người kia giận tím mặt, vốn ban đầu bọn họ chỉ muốn dạy cho Miêu Húc một bài học nhỏ nhỏ, lúc này liền móc dao găm ra đâm về phía Miêu Húc.

 

Lại một lần nữa, Miêu Húc thấy được sự hung hãn của các thành viên bang hội ở Hoa Đô, nhưng lúc này hắn đã “nóng máu”, không coi mấy tên lưu manh nhãi nhép này vào đâu cả.

 

Thân hình hắn nghiêng đi, tránh một cú đâm của một tên côn đồ, rồi chụp lấy cổ tay cầm dao của gã, ra sức vặn một cái, một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, tay gã kia đã bị bẻ gãy, dao găm trong tay lập tức rơi xuống, miệng há to, kêu lên thảm thiết. Miêu Húc tiện tay đón lấy dao găm, rồi cắm thẳng vào miệng gã đó, lưỡi đao xuyên thủng lưỡi gã ta, sau đó găm vào sâu trong yết hầu!

 

Gã côn đồ không kêu được tiếng nào nữa, chỉ thấy máu đỏ không ngừng tuôn ra từ cổ họng của gã, thân hình từ từ ngã về phía sau.

 

Nhưng khi thân hình gã còn chưa ngã xuống đất, Miêu Húc đã từ bên hông của gã lướt tới, sử dụng cùng một động tác đoạt lấy dao găm trên tay gã, chỉ là lần này hắn không cắm mũi dao vào cổ họng gã mà là vào điểm giữa hai chân mày của gã!

 

Với sức mạnh khác thường của Miêu Húc, xương sọ của gã kia chỉ như một miếng đậu hũ mềm, con dao găm cũng không sắc bén lắm kia đã ghim rất ngọt vào giữa trán gã.

 

Trong mắt gã tràn đầy vẻ kinh sợ, từ đầu đến cuối, gã không hề nhìn thấy rõ Miêu Húc ra tay như thế nào!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch