Quản gia lại cung kính gật đầu, rồi thuận tay thu dọn xấp ảnh trên bàn.
Nhìn động tác của quản gia, người đàn ông lại nhìn lướt qua những tấm ảnh, khi nhìn tới tấm ảnh chụp người bị bẹp đầu, đột nhiên trong đầu ông ta nảy ra một ý.
Chuyện này không phải cũng do tiểu tử kia làm đấy chứ?
- Ông chủ, tới trụ sở Thành ủy rồi.
Đúng lúc đó, lái xe lên tiếng, chiếc Benley cũng dừng lại.
Người đàn ông lắc đầu, gạt ý nghĩ có vẻ hoang đường kia đi.
Hôm nay, theo lời mời của Thành ủy, ông ta tới trụ sở Thành ủy, trong lòng thầm hiểu, trên thực tế là Bí thư Thành ủy Hoa Đô tạo cơ hội để ông ta tụ họp với thủ lĩnh các bang hội khác ở Hoa Đô, đây là cuộc tụ hội nhằm phân chia thế lực ở Hoa Đô sau này.
Đối với ông ta, những chuyện khác đều là nhỏ nhặt, bảo vệ an toàn cho con gái là quan trọng hơn cả.
Nhưng ông ta không biết là, nếu ông ta tiếp tục suy nghĩ về việc đó, chỉ cần liên lạc với con gái ông ta, nghe cô ta kể lại cuộc quyết đấu giữa Miêu Húc và Tiêu Tĩnh Thần ở trường nữ sinh, tất nhiên ông ta sẽ phát hiện ra manh mối trong đó.
Và ông ta cũng sẽ có thời gian để đưa ra quyết định chính xác.
Nhưng ở đời thường là như vậy, ngay cả những nhân vật lớn cũng có lúc sơ sẩy, mà một sơ sẩy dù là nhỏ nhất, cũng sẽ dẫn tới một kết quả không mong muốn.
Có lẽ Miêu Húc cũng không biết mình đã bị một nhân vật có máu mặt của Hoa Đô ghi vào sổ đen, lúc này hắn đang mặt nhăn mày nhó đứng trên xe buýt, cố chịu đựng sự đè ép của một bà mập kế bên.
Hôm nay xem như là ngày đầu tiên hắn chính thức đi làm, đương nhiên không thể để muộn giờ, hắn cứ tưởng Bạch Hiểu Thần sẽ chờ mình, cho nên tranh thủ tắm rửa, thậm chí cũng không kịp soi gương, đã vội vàng chạy ra.
Nào ngờ Bạch Hiểu Thần đã đi trước một bước, khi hắn hấp tấp lao xuống lầu, đã thấy một chiếc Maserati màu xanh da trời tuyệt đẹp lao vút đi.
Lại là thằng khốn Tiêu Tĩnh Thần.
Miêu Húc thầm mắng mấy đời tổ tiên nhà họ Tiêu, không có Bạch Hiểu Thần cho đi nhờ xe, hắn đành phải leo lên xe buýt chịu cực hình.
Hiện giờ hắn còn chưa có lương, ba ngàn không dễ gì kiếm được đã tiêu mất hơn phân nửa vì buổi tối hôm qua, trên người chỉ còn chút tiền, làm sao dám hoang phí đi taxi?
Đi xe buýt ở một thành phố lớn như Hoa Đô là một bi kịch, phải dùng hết hơi hết sức mới lên được xe, hắn vốn còn mơ tưởng hão huyền sẽ gặp được mấy cô gái đẹp, nhưng gái đẹp thì không thấy, mà chỉ thấy một bà mập ba mươi mấy tuổi, không biết có phải bà ta thấy hắn hợp ý hay không, mà cứ đứng bên cạnh hắn, không ngừng đè ép hắn, nhất là mỗi khi xe quẹo cua, bà ta cố ý ôm cổ hắn, cả một đống thịt trên người không ngừng chà xát trên trên thân thể hắn, khiến hắn buồn nôn.
Cũng may là đêm qua đến giờ, hắn chưa ăn cơm, nếu không, không chừng hắn nôn tại chỗ luôn rồi.
Gian nan lắm mới tới được trường nữ sinh Hoa Đô, hầu như Miêu Húc lao xuống xe chạy trốn, không quay đầu lại nhìn bà mập kia tặng cho hắn nụ hôn gió, mà vội chạy hết tốc lực vào trường.
Hắn không đi thẳng tới phòng làm việc của mình, mà chạy tới căn tin, gần một ngày đêm hắn không có chút gì trong bụng, nếu không ăn thì hắn sẽ chết vì đói trước khi chết vì Thất Thương Tuyệt Tình Cổ phát tác.
Có lẽ nhờ ngủ một giấc, cảm giác suy sụp của hắn đã hoàn toàn tan biến, giống như không hề có chuyện tối hôm qua vậy.
Dùng thẻ nhân sự gọi một chén cháo, bốn cái màn thầu, bốn trứng gà, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của đông đảo nữ sinh, hắn ăn sạch tất cả, còn chưa thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng vẫn không đầy lên bao nhiêu.
Sau đó hắn đứng lên đi ra ngoài.
Khi tới cửa, hắn lại nhìn thấy Vương Nhiễm Quân.
Vẫn là áo ngắn tay bình thường, vẫn quần jean bó sát, vẫn chiếc băng đô cài đầu màu trắng, vẫn buộc tóc sau gáy, chỉ có khác biệt duy nhất là trên khuôn mặt cô hiện ra một nụ cười mờ nhạt và bên cạnh cô có thêm một người.
Đó là Tiểu Vân, cô gái ngầm bán đứng bạn bè kia.
Hai người vừa cười nói vừa đi tới, khi thấy Miêu Húc, nụ cười trên môi Vương Nhiễm Quân lập tức biến mất, dường như rất có thành kiến đối với hắn.
Trong mắt Tiểu Vân lại hiện ra vẻ bối rối, hiển nhiên là cô biết Miêu Húc biết những việc cô làm sau lưng Vương Nhiễm Quân, sợ bị hắn vạch trần trước mặt Vương Nhiễm Quân.
- Ha ha, cô Vương, chúng ta lại gặp mặt rồi, thật sự là hữu duyên đó!
Miêu Húc cười cười, chào hỏi rất tự nhiên.
- Tiểu Vân, chúng ta đi sang bên kia mua cơm đi.
Vương Nhiễm Quân hoàn toàn không nhìn Miêu Húc, liền kéo Tiểu Vân đi vòng qua chỗ Miêu Húc.
Khi đi ngang qua Miêu Húc, Tiểu Vân run lên rất khẽ.
Đậu xanh rau má, chảnh vậy sao? Miêu Húc oán giận thầm mắng một câu, nhưng không vạch trần việc Tiểu Vân bán đứng Vương Nhiễm Quân, cũng không phải vì vậy mà hắn oán giận, mà là hắn hoàn toàn không có cơ hội, người ta không chào đón hắn, hắn nói ra thì sao nào? Người ta sẽ tin sao?
Hắn lắc đầu, cảm thấy mất mặt, xoay người trở về phòng làm việc.
Bác sĩ trường thật ra là một công việc rất nhàn, Miêu Húc cũng nghĩ như vậy, hắn đi tới phòng chăm sóc và chữa bệnh của mình, ngồi xuống chiếc ghế mềm mại, hai chân gác lên bàn, một kiểu ngồi rất thiếu phong cách, vừa nhắm mắt định dưỡng thần, thì cửa phòng chợt bị đá văng ra. Miêu Húc hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy một bóng người mặc đồ trắng đi tới trước bàn làm việc, rồi một cái đùi trắng nõn gác lên bàn làm việc của hắn.
Giày bít cao gót màu trắng bọc lấy bàn chân nhỏ, trắng nõn, thu hút ánh mắt của Miêu Húc.
Cái chân trắng nõn như tạc từ cẩm thạch, phối hợp với giày bít cao gót trắng, có sức sát thương rất lớn đối với đàn ông thích chân đẹp.
Miêu Húc không nghiện ngắm chân đẹp, cho nên sau khi nhìn rõ cái chân kia, liền đưa mắt nhìn lên trên.
Người mới đến mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng trắng, kiểu dáng không có gì đặc biệt, là loại áo khoác mà bác sĩ thường mặc trong bệnh viện, chỉ có điều vạt áo trước ngực cô ta mở tung ra.
Váy cô ta mặc vốn đã ngắn, một chân lại đặt lên bàn, khiến toàn bộ cặp đùi đẹp đều lộ rõ.
Miêu Húc đưa mắt nhìn lên phía trên.
Hay quá!