Nụ cười Giản Phàm cứ như gặp được người thân xâ cách lâu ngày, có tính mê hoặc cực cao, từ nhỏ đứng trước mặt giáo viên nói dối, một lần tỏ ra ngoan ngoãn lừa tiền mẹ, mỗi lần thi xong tới chỗ giáo viên xin xỏ, mỗi lần máu lạnh xẻo người tắ, y đều dùng nụ cười trẻ thơ này.
Nữ nhân có thể cưa sừng làm nghé, vì sao nam nhân không thể? Nữ nhân cưa sừng làm nghé là để lừa nam nhân, còn nam nhân thì có thể lừa cả nam lẫn nữ, điều kiện tất nhiên là mặt dày hơn thớt.
Quả nhiên Tương Địch Giai vừa quảy đầu nhìn thấy phục vụ mấy ngày trước hóa thân thành nam sinh, tức thì nở nụ cười như nắng xuân, vui vẻ đặt một ngón tấy lên môi dưới, ngẫm nghĩ:” Ồ, cậu là ... Giản Phàm? Sao lại tới đây, tìm tôi à?”
“ Đúng thế, tìm chị đấy! Tìm chị thật là khổ, phải nghe ngóng mãi mới tìm được tới chỗ này.” Giản Phàm thở hồng hộc cứ như chạy cả quãng đường dài, nói dối giỏi hơn cả nấu ăn:
“ Có chuyện gì không?” Tiểu soái cả vội vội vàng vàng như thế, làm Tương Địch Giai ngạc nhiên chớp đôi mắt đẹp hỏi:
“ Chị còn nhớ Phù dung ngọc mễ hoàng mà chị muốn không? “ Giản Phàm hỏi:
Tương Địch Giai gật đầu:” Ừ, hai ngày nữa tôi tới lấy, còn chưa xong việc.”
Giản Phàm chà chà tắy, cứ như có chút xấu hổ, lúng túng nói:” Không không, chị Tương, chị hiểu lầm rồi, hôm quả tôi gặp ông nội, ông nội nghe nói có người nhớ tới cái xưởng cũ của mình, còn biết bài thơ con cóc của ông, nhất định là khách hàng cũ cực thích ngọc mễ hoàng, không phải là vấn đề bán rượu nữa, mà nhất định bắt tôi tặng chị một chai, tôi về mới phát hiện ... Thực sự có lỗi với chị.”
Một lý do thích hợp, vẻ mặt bối rối ấp úng, đôi mắt vô tội, giọng nói thành khẩn, Tương Địch Giai không có bất kỳ đề phòng nào, thuận theo đề tài hỏi: “ Sao thế, sao lại có lỗi với tôi, chúng ta vừa mới quen nhau mà.”
Giản Phàm ngượng ngùng: “ Lúc giật quần áo, tôi không chú ý, làm hỏng danh thiếp, muốn tìm chị lại không tìm được, đi quả đây vừa vặn thấy chị, cho nên ... Tới tìm chị, chị cho tôi tấm danh nữa, lần sau tôi mang rượu tới cho.”
“ Không sao ... Đứng khách khí.” Tưởng chuyện gì, không ngờ tiểu soái cả vì chuyện nhỏ như thế mà thấy có lỗi, Tương Địch Giai cảm động lắm, đúng là người huyện thành nhỏ, thật thà, chất phác. Cô lục túi sách, không thấy danh thiếp, nhưng có một cái bút, cười nói: “ Danh thiếp tôi dùng hết rồi, để tôi viết cho cậu, có điều không thể lấy không rượu của cậu, tôi sẽ trả tiền cho cậu đúng giá.”
Giản Phàm thở phào đưa tấy tới: “ Chị Tương, chị viết ở đây đi ...”
Tương Địch Giai nhìn dáng vẻ đơn thuần của Giản Phàm, đâu biết y đang giở trò, mím môi cười, cầm bút viết số điện thoại lên tấy y, vừa viết vừa nói: “ Cửa hiệu trăm năm xem ra không phải chỉ có hư danh, Giản giả cậu có thể gọi là làm ăn có cái tâm, tôi được lĩnh giáo rồi.”
“ Dạ .. “ Giản Phàm nhìn dãy số di động trong lòng bàn tắy, toàn thân cứ lâng lâng, không hề nghe ra lời của Tương Địch Giai có ý ám chỉ, cảm giác được bàn tấy nhỏ nắm lấy, vô cùng khoan khoái.
Cảm giác ấy, tựa như có dòng điện li ti chạy khắp toàn thân, dễ chịu vô cùng, cách nhau có gần một mét, cái mũi cực thính của đầu bếp ngửi được u hương từ cổ mỹ nữ tỏa rằ, mái tóc mềm bay bay như có mùi thơm tựa có tựa không, là mùi hoa nhài, rất hiếp thấy ... Hòa trộn với mùi thơm của thân thể, thậm chí còn say lòng người hơn cả Phù dung ngọc mễ hoàng.
Tương Địch Giai thấy Giản Phảm ngẩn người, mỉm cười đánh bàn tấy y, mắng khẽ: “ Không được nhìn nữ nhân như thế, không lịch sự.”
Tuy nói thế, nhưng giọng nhẹ nhàng êm ái chẳng hề có ý trách, tựa người chị chỉ bảo đứa em nhỏ. Được người ta tán thưởng tốt hơn là bị ngó lơ, hơn nữa là tiểu soái cả đơn thuần, không khiến cô phản cảm.
“ Xin lỗi chị Tương, thất lễ rồi, nhưng không phải tôi bất lịch sự, mà là phát hiện ... Chị muốn biết không? “ Giải Phàm tích tắc tỉnh ngộ, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc:
“ Cái gì thế? “ Tương Địch Giai ngạc nhiên:
Giải Phàm trịnh trọng nói: “ Vừa rồi tôi đột nhiên phát hiện sức khỏe chị có vấn đề, chị không ngại tôi nói thật chứ?”
Tương Địch Giai bị dọa ngay, giọng hơi hốt hoảng:” Thế sao, tôi khỏe lắm mà, cậu nhìn ra cái gì?”
“ Ừm, tôi nhìn tóc của chị mà rằ, sự thay đổi của màu tóc, hình thái ở mức độ nhất định phản ánh vận hành khí huyết và tình trạng sức khỏe của thân thể, tôi nhìn tóc chị, thực sự là ... Nhà tôi nhiều người hiểu Trung y ...” Giản Phàm ngập ngà ngập ngừng:
“ Thật sao?” Địch Tương Giai tiềm thức đưa tấy lên vén tóc.
- Chị xem, tóc chị ...
Giản Phàm hết sức tự nhiên dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp một lọn tóc bên vai Tương Địch Giai đưa tới trước mắt cô, thủ pháp rất nhẹ, rất nghiêm túc, không có chút thành phần khinh nhờn nào:
Phí Sĩ Thanh nhìn cảnh này quả ống nhòm mà suýt rớt hàm, bà nội ơi, nó sờ thật kìa ... Mỹ nữ, đá nó đi, đá nó đi, đá cho nó một phát ... Phí Béo ra sức la hét trong lòng, ghen tỵ tới phát cuồng rồi, có điều chuyện không diễn ra như hắn kỳ vọng, mỹ nữ không nổi giận, mà có vẻ rất thích, cảnh tượng duy mỹ đó như đôi kim đồng ngọc nữ đang tỏ tình, nữ thâm tình lưu luyến, nam vuốt tóc an ủi.
Trên đời này, nhiều khi thứ mắt ta thấy chưa chắc đã là thật.
Phí Béo nghĩ Giản Phàm đang tán gái, mà cô gái kia căn bản không cho rằng Giản Phàm tán tình mình.
Nhưng ai mà biết được ý của túy ông Giản Phàm không phải ở mỹ nữ, mà là ở túi tiền của Phí Béo.
Khoảng cách không tới một mét lại bị Giản Phàm thu hẹp vài phần, nhìn rõ cả cô đang chớp mắt và hàng mi dài, mỹ nữ cao gần chạm mũi y, chỉ cần đưa mắt xuống một chút là thấy đường cong nhấp nho dưới lớp vải mỏng, không quá đầy đặn, nhưng đường nét thon thả dụ hoặc đến mức cùng cực, khoảng cách gần tới ái muội như thế, Giản Phàm ra sức trấn áp cảm xúc, bày ra vẻ học giả bác học:
“ Công năng gan thận có bình thường hay không liên hệ chặt chẽ với bề ngoài của mái tóc, có câu thận tinh ký sung túc, kỳ hoa ở tóc, thận dấu tinh, gan dấu huyết, tinh huyết chuyển hóa lân nhau. Thận tinh không đủ, huyết dịch thiếu hút, tóc sẽ sơ khô, dễ gãy. Khí huyết sung tóc, tóc sẽ đen bóng ... Chị Tương, chị nhìn tóc chị, mặc dù bảo dưỡng tốt, nhưng mà ngọn tóc hơi ngả vàng, thi thoảng có tóc chẻ ngọn, chứng tỏ tinh huyết của chị thiếu hụt, không thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho tóc, có thể nhìn ra chị làm việc lo lắng nhiều, ít nhiều bị áp lực tinh thần, khiến cho tinh huyết trong thân thể hư hao, cho nên chị chỉ có thể tính là trạng thái bán khỏe mạnh.”
Bố láo, những lời này là bố láo hết, nhưng hay ở chỗ, chẳng phải nói bừa.
Thiên hạ làm gì có ai trăm phần trăm khỏe mạnh, người còn không khỏe nói gì tới đầu tóc, Giản Phàm biết điều này thường không ai hiểu. Hù thế nào cũng không quá, y được ông nội dạy không ít tri thức Trung Y, dược tửu dược thiện đều hiểu chút, có thể coi là nghề giả truyền rồi, tất nhiên chẳng thể bắt mạch chữa bệnh, nhưng nói ba lăng nhăng lừa người không hiểu thì không thành vấn đề.
Tóm lại những lời này nói với ai cũng đúng hết, ít nhất đúng tám phần.