Hai tên kia ăn cơm xong, chùi mép xỉa răng khoan khoái từ phòng bao xuống lầu, mắt sáng ngời ngời, tinh thần sung túc, nào có giống sắp hôn mê, hỏi tiền Đào Hoa, giá bốn mươi đồng ném một tờ năm mươi đồng không thèm lấy tiền trả lại, còn tươi cười chào hỏi Giản Phàm, vỗ vai y khen ngợi. Giản Phàm cũng hồ đồ đáp lời, nhìn hai tên đó lên xe ...
Xe rồ rồ khởi động rồi chạy đi, Giản Phàm gãi đầu gãi tai như Tôn Ngộ Không gặp phải Như Lai, vô kế khả thi, nụ cười dần biến thành cười khổ. Bố khỉ, làm sao không có tí tác dụng nào, không hôn mê đã đành, có vẻ càng ăn càng tỉnh?
Thuốc không đúng sao? Không thể nào, phương thuốc này quá quen rồi, có vài vị thuốc thôi mà, đặc biệt là toan táo nhân, dược tính tác động trực tiếp lên trung khu thần kinh, sao nhầm được?
Thuốc mất hiệu quả? Không thể nào, toàn thuốc mới cơ mà.
Lòng mang nghi vấn, Giải Phàm chạy hùng hục lên lầu, một bầu rượu, hai nồi thịt, khay bánh bao, ăn sạch sành sanh không thừa một mẩu nào.
“ Fuck ...! Đúng là hai con lợn, ăn sạch sẽ như thế mà chẳng làm sao ... Sao giờ, sao giờ? À báo cảnh sát.”
Giản Phàm trố mắt nhìn hồi lâu mới nhớ ra báo cánh sát, có điều vừa lấy điện thoại ra lại thôi, mình đã là tên hiệp cảnh sắp bị khai trừ, lần trước thì bị chụp cho cái mũ lâm trận bỏ trốn, lần này lại mặc cho hai tên tội phạm truy nã nghênh ngang vào quán, cơm no rượu say bỏ đi, truyền ra ngoài, ài ...
Làm thế nào đây?
Giản Phàm đi đi lại lại trong đại sảnh quán ăn, còn sốt ruột hơn kiến bò chảo nóng vài phần.
Chỉ có thể là do sức thuốc không đủ thôi, không dùng lửa nhỏ đun, thời gian lại quá ngắn, lượng nhiều như thế, nhưng từ trong canh trong rượu phát huy, chắc là cần thời gian? Vì là lần đầu, có quá nhiều nhân tố không xác định.
“ Đào Hoa!” Giản Phàm chạy thẳng tới quầy nhìn chằm chằm Đào Hoa, khẩn trương hỏi:” Toan tảo nhân trong canh an thần nếu tăng lượng lên sáu bảy lần, bao lâu thì có hiệu lực?”
“ Hoa mắt chóng mặt, sau đó là ngủ li bì, đi kèm với tiêu chảy nghiêm trọng ... Anh họ, anh định làm cái gì thế?” Đào Hoa ở quê thuốc men đều dùng cách cổ truyền nên biết ít nhiều, nói xong thì hoảng hồn, anh họ tinh linh cổ quái lại có chú ý xấu rồi:
“ Thuốc bao lâu thì phát huy?” Giản Phàm lặp lại câu hỏi, kệ Đào Hoa nghĩ linh tinh:
“ Bụng đói nửa tiếng, bụng no thì một tiếng.” Đào Hoa vọt miệng nói ngay, từ nhỏ theo ông nội và chú ba nấu rượu, thành tựu của Đào Hoa ở Trung y cao hơn nhiều ông anh họ chỉ biết lõm bõm:
Giản Phàm vỗ đầu mừng rỡ, véo mũi Đào Hoa cười:” Đào Hoa, Đào Hoa, anh thích em chết đi được ... Mai anh mua cho cái kẹp tóc thủy tinh nhé!”
Đào Hoa không biết anh họ lên cơn gì, gạt tấy Giản Phàm rằ, đang định hỏi đầu đuôi, Giản Phàm có câu trả lời không kịp để ý nữa, bấm điện thoại:” Thành Cương, ở đâu đấy ... Quán internet à, đói không? .... Vừa có hai con lợn rừng hơn trăm cân, cho vào nồi hầm rồi. Mười phút nữa anh đóng cửa, bỏ quả hôm nay, lần sau không có mà ăn đâu ...”
Cười gian cúp điện thoại, đây là trợ thủ đắc lực nhất rồi, bình thường không sai bảo nổi đâu, có điều nói tới thịt lợn rừng, thằng này chạy nhanh hơn thỏ cho mà xem! Sốt ruột đứng ở cửa quán, cảm giác đợi rất lâu Thành Cương mới ngồi tắxi tới.
Cao lớn vạm vỡ mà vẫn tâm tính trẻ con, Thành Cương hí ha hí hửng ba chân bốn cẳng chạy vào quán hô:” Oa ca, thịt đâu, ha ha ha ... Hôm nay tốt số rồi, đúng là chỉ có anh là tốt, biết làm món ngon an ủi tâm linh của em.”
Hai cười cùng bị đình chỉ, có điều xem chừng Thành Cương còn vui hơn đi làm.
“ Nhanh nhanh, có chuyện gấp, chúng ta lên xe hẵng nói. Mấy đứa trông quán nhé ...” Giản Phàm không rườm lời, kéo tấy Thành Cương ra ngoài, thô bạo đẩy hắn lên cái xe bán tải nhà mình:
Thành Cương còn đang bực tức vì bị cho ăn quả lừa, đến khi nghe Giản Phàm kể ra thì giật mình quên cả ăn uống, chỉ là chưa tin lắm:” Oa ca, anh nhìn rõ chứ?”
“ Chính là hai cái thằng đó, một đầu củ cải, một mặt như miếng thịt bò khô, không sai được.” Giản Phàm móc túi lấy tờ giấy trải rằ, chỉ hai tên trên đó, nói chắc như đinh đóng cột:
“ Chúng ta phải báo cảnh sát thôi.” Thành Cương cuống lên mất cả chủ ý, hắn cũng biết Giản Phàm giỏi nhớ mặt người, nhớ là không thể sai:
“ Mày cho rằng anh chưa nghĩ tới chắc, chẳng may nhìn nhầm, anh lại thành thằng ngốc báo cáo láo rồi. Chẳng may không bắt được, thì chúng lại đổ lỗi cho anh mày không ngăn cản, mày lạ gì đám cảnh sát 110, đợi chúng trang điểm to son trát phấn ra ngoài, hai thằng kia đã rời tỉnh.”
“ Vậy thì sao, anh gọi thêm em cũng tác dụng chó gì, đó toàn là bọn vong mạng, còn có súng nữa, em chơi sao lại, chúng ta trốn xâ chút, đừng chuốc lấy rắc rối. Em nói này Oa ca, anh có bệnh à, người ta cướp tiệm vàng thì liên quản gì tới chúng tắ? Lại không phải là cướp của nhà anh ... Thôi, không nói linh tinh với anh nữa, đưa em về quán net Hùng Long đi, em chưa làm xong quest hôm nay, còn đi vận tiêu nữa.” Thành Cương không vui, đang chơi game online hay phải bỏ đấy, không có ăn, lại phải làm chuyện nguy hiểm:
Giản Phàm kéo Thành Cương lại, thần bí nói:” Mày chớ có chỉ lo chơi, nghe anh, anh bỏ thuốc chúng nó trong quán ăn rồi.”
“ Hả!? ... Fuck you! Loại chuyện đốn mạt này mà anh cũng dám làm à? Bố ai dám ăn cơm ở chỗ anh nữa.” Thành Cương giật mình trừng mắt nhìn Giản Phàm:
“ Hả cái gì, đó là thuốc bổ não an thần, anh tăng thêm liều lượng, anh vốn nghĩ làm chúng hôn mê, sau đó tóm gọn, công lao bắt tội phạm bỏ trốn không nhỏ. Mày có muốn lập không không? Dù không muốn thì có muốn tiền thưởng không?” Giản Phàm tấn công vào điểm yếu của Thành Cương, thằng này chẳng thiếu gì, chỉ thiếu tiền:
“ Vậy sao chúng lại chạy mất?” Thành Cương hơi động lòng:
“ Anh cũng đang hoang mang đây, liệu có phải do Trung dược phát huy tác dụng chậm không, bọn chúng phát tác trên đường, hay là chúng ta men theo, nói không chừng ngất giữa đường, chúng ta tóm luôn.”
Thành Cương cáu kỉnh:” Càng nói càng không đáng tin, vậy anh đi tìm đi? Gọi em theo làm gì?”
Giản Phàm trừng mắt:” Mày nói nhảm à, anh mà dám đi thì gọi mày theo làm gì? Một mình anh sợ, gọi mày theo lấy thêm can đảm chứ sao, với lại công lớn như thế, anh tiêu hóa nổi không?”
Thành Cương cảm giác hệ số nguy hiểm không cao, nghẹo đầu nghĩ: “ Được thì được, nhưng em nói trước, anh lừa em tới, mai phải hầm một nồi, không ăn thịt lợn, hầm cho em con gà, nếu không em không đi.”
“ Nhà anh mở quán ăn còn sợ chắc, chúng ta đi một vòng, không gặp được thì về, chẳng may gặp được thì trúng lớn, quảy về đừng nói họ xử phạt chúng tắ, còn phải khuả chiêng đánh trống đón chúng ta về, mày tin không?”
Giản Phàm nổ máy, tính toán này không tệ, hai người bàn tán lái xen tới ngã rẽ, sau đó phóng thẳng lên con đường cấp hai.