Giản Phàm đợi mẹ giáo huấn học sinh tới mười mấy phút, nếu chẳng phải thi thoảng thấy con trai thập thò ngoài cửa thì không biết mắng tới bao giờ. Đuổi hai đứa học sinh đi, Mai Vũ Vận nhìn Giàn Phàm đi vào tổ tiếng Anh, sắc mặt vẫn không hề tốt hơn: “ Đã bảo con không được tự tiện tới trường mà, tới làm cái gì?”
“ Mẹ, con có việc, mẹ xem này ... “ Giản Phàm mừng như vớ được vàng đưa tin tức công an cho mẹ, đợi mẹ ngạc nhiên, đợi mẹ tán thưởng:
Mai Vũ Vận thuận tấy lật vài trang, ném trả Giản Phàm: “ Chỉ vì cái này à? Mẹ biết lâu rồi.”
“ Hả? Mẹ biết sao không nói cho con? “ Giản Phàm nhìn mẹ ngồi nguyên ở bàn làm việc, chẳng may may động lòng, cảm thấy rất hụt hẫng tột độ:
“ Nói với con làm gì? Chú hai con nói con ngày cả kiểm điểm cũng không viết, gan ngày càng to, nếu để con biết chuyện này, chẳng phải còn vểnh đuôi lên trời à?” Mai Vũ Vận xem giáo án, căn bản không thèm nhìn con trai:
“ Ồ ... Vậy thì thôi.” Giản Phàm ỉu xìu xìu cất giấy vào túi, nhìn mẹ lờ mình đi, cơn giận bỗng nhiên bốc lên:” Mẹ, mẹ và chú hai đừng có suốt ngày mắng mỏ cho con có được không? Hai người không phân công tội, không quản tốt xấu, cứ gặp chuyện là quát mắng đổ tội lên con, cứ thế này thế nào cũng có ngày con bỏ nhà đi cho mẹ xem.”
“ Con dám à?”
“ Mẹ nói con dám không!”
“ Giỏi, mai mẹ đuổi con ra khỏi nhà, coi như không nuôi đứa con này, con xem ai muốn làm mẹ mình thì đi tìm người đó đi.” Mai Vũ Vận ngẩng đầu lên, dùng uy hiếp đối diện với uy hiếp, không chút thỏa hiệp:
Giản Phàm ú ớ đỏ mặt, từ nhỏ tới lớn đã bao giờ tự lập đâu, giờ ra đường, sống ở đâu, ăn ở đâu? Vả lại trước mặt mẹ chưa bao giờ kiên cường được, thấy mẹ cương lên là xìu xuống, mặt dày mày dạn sán tới cười nịnh, bóp vai cho mẹ:” Mẹ à, con mà đi thật, ở nhà còn lại cha với mẹ thôi đấy, cô đơn lắm, muốn chửi mắng cũng không có đối tượng đâu, còn nỡ lòng nào làm chuyện bất hiếu thế.”
“ Thằng nhóc thối thây, dám uy hiếp cả mẹ.” Mai Vũ Vận chẳng giận con trai được lâu, phì cười kéo một cái ghế tới gần, nhẹ nhàng nói:” Tới đây, ngồi xuống, mẹ nói với con chuyện này.”
“ Dạ.” Giản Phàm thấy mẹ ôn hòa, chắc không phải là chuyện xấu, cẩn thận ngồi xuống:
“ Chú con nói năm nay hệ thống công an mở rộng, hai phần là tuyển từ các trường cảnh sát, còn một bộ phận là tuyển nhân viên cảnh vụ từ xã hội. Cho mẹ biết, con có muốn làm cảnh sát không?” Mai Vũ Vận nhìn con trai một lượt, ánh mắt cổ vũ:
Mẹ nhìn con, con vô dụng tới mấy, có lẽ trong mắt mẹ khắp thế giới này còn mình đều có thể thành tài.
“ Muốn ạ, sao lại không muốn.” Giản Phàm thuần túy nói theo giọng điệu của mẹ, trừ nấu ăn rằ, tới giờ y vẫn chẳng biết mình thích gì, sống hồ đồ hai mấy năm, chủ yếu để mẹ sắp xếp cuộc sống:
Mai Vũ Vận hài lòng:” Thế thì tốt, mẹ báo danh thay con rồi! Cuối tháng sau thi, ôn tập đại cương vài ngày là kiến thức trở lại:”
Giản Phàm giãy nãy, thế mà còn giả vờ dân chủ hỏi ý mình, cái xã hội này từ trên xuống dưới toàn là dân chủ giả vờ:” Mẹ, sao mẹ không nói với con đã báo danh rồi?”
“ Mẹ thay con báo danh mà không được sao? Chẳng lẽ con không thích, ngày cả Phí Sĩ Thanh cũng sắp công tác rồi, con ngồi đây buộc cái tạp dề giống cha con, để mọi người nhìn, hay ho lắm sao?” Mai Vũ Vận kéo con trai ngồi xuống, nhìn con trai mặc tạp dề là thấy chướng mắt:
“ Mẹ mẹ mẹ ... Con, con con, con cứ đi thi là sợ! Mẹ không phải không biết, từ nhỏ con đã nhát.” Giản Phàm ú ớ nói mãi mới lên câu, thi cử thất bại bao năm đánh tắn hết tự tin của y rồi, rõ ràng trình độ không tệ đến thế, cứ đi thi là kiến thức rụng phân nửa, mỗi lần thi là một lần ngu đi một phần hai, vừa mới thi chưa được mấy ngày đã phải thi, nghe thôi mà sợ vã mồ hôi rồi:
“ Đừng lo, lần này mẹ có chuẩn bị đầy đủ, con ôn tập cho tốt, thi cho tốt, chú sẽ giúp con bên trong hệ thống, lần này đảm bảo được ... Tiểu Phàm, lần trước thi không tốt, không nên có gánh nặng, thi cử bây giờ mức độ nào đó không công bằng, mẹ lần trước va vấp nên rút kinh nghiệm rồi, lần này mẹ nhất định để con mặc áo quản ăn lương nhà nước, con có nơi có chốn, mẹ cũng yên tâm.” Mai Vũ Vận khí định thần nhàn, xem ra đã nắm chắc trong tắy:
“ Vậy .. Vậy thì được.” Giản Phàm chỉ đành đồng ý:” Vậy thứ bảy con lên Đại Nguyên, có việc.”
“ Thứ bảy đã đi? Tiệc mừng công vào thứ hai cơ mà.”
“ Hả?” Lần này Giản Phàm sợ không nói lên lời nữa, nhìn mẹ không sao tin nổi:” Mẹ, đến cả chuyện này mẹ cũng biết, con thấy không cần thi nữa đâu, con đi làm cảnh sát luôn cho rồi.”
Mai Vũ Vận bị vẻ mặt khoa trương của con trai làm không nhịn được cười:” Xì, có thế mà cũng đòi quả mặt được mẹ sao, lại muốn đi tìm Hương Hương chứ gì?”
Giản Phàm cười hì hì ngượng ngập vì bị mẹ nói trúng tim đen, chẳng có chuyện gì dấu được đôi mắt sáng như đuốc của mẹ.
Mai Vũ Vận thì lại thở dài, nắm tấy con trai vỗ nhè nhẹ:” Nói tới chuyện này mẹ cũng muốn nói với con, con người sống phải có lý tưởng lớn một chút, nhưng đồng thời sống thì phải thực tế một chút. Mẹ không biết quản hệ hai đứa đã tới mức nào, nhưng chênh lệch hiện thực không thể không nghĩ. Hương Hương từ nhỏ đã nổi trội hơn con, nó thi đỗ vào trường trọng điểm tỉnh, tốt nghiệp vào công ty lớn, mẹ nghe cha con bé nói là được tuyển làm nhân viên chính thức rồi, lương tháng ít nhất là bốn năm nghìn. Con thì tới giờ vẫn ăn của cha mẹ, mặc của cha mẹ, có bì được với người ta không? Tương lai lấy cái gì nuôi người tắ? Cho dù Hương Hương không chê con, nhưng cả đời con sẽ thấp hơn nó một cái đầu, nam nhân sống thế thì khổ lắm. Mẹ thấy hai đứa! Khó.”
Một chữ khó nói hết huyền cơ, môn đăng hộ đối là cái đạo lý lâu đời, không phải nói chơi.
“ Mẹ, con cũng đâu phải là ăn không ngồi rồi, con có làm việc mà.” Giản Phàm muốn di chuyển đề tài:
“ Không có cái quán của cha con, con làm ở đâu? Còn chẳng phải là sống dựa vào cha, so được với người ta không? Tiểu Phàm!” Mai Vũ Vận mắt đầy thương hại, vuốt tóc con:” Con người lên tới vị trí cao, tâm khí cao lên, đặc biệt là con gái thời nay, đứa nào chẳng tự cho mình là tiên nữ chín tầng trời, đòi hỏi không thực tế ... Đừng nghĩ quá nhiều về chuyện này, thi cho tốt, thực sự vào được cục công an, có công việc chính thức, ở huyện Ô Long này nhà ta cũng không kém, kiếm cô gái nào mà không được? Không cần gấp, mẹ sẽ để ý giáo viên mới tuyền cho con, tin vào mắt mẹ, tuyệt đối hơn con.”
Ở huyện Ô Long, ở Nhất Trung, Mai Vũ Vận có đủ lòng tin, nhưng lần này nói với thành phần an ủi là chính.
“ Mẹ ... Mẹ làm giáo viên giáo huấn con hai mấy năm, con lại cưới một giáo viên, giáo huấn con hai mấy năm nữa à? Tới lúc đó, mẹ với vợ con cùng giáo huấn con, thế thì đời con bi kịch rồi. Dù không cưới Hương Hương, đánh chết con cũng không kiếm người yêu giáo viên. Cha con ... là vết xe đổ.” Giản Phàm mấp máy môi lấy hết can đảm nói ra ví dụ thực tế nhất, tức thì làm mẹ giận tới biến sắc.