Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hàn Môn Đại Tục Nhân

Chương 39:

Chương 39:




Hai người kia tám chín phần mười là người Bắc Yên!

Lý Ngũ Nha lập tức nghĩ tới đám người Bắc Yên bị nàng hạ thuốc độc trong dịch trạm, ngoại trừ chuyện đó, nàng không nghĩ ra còn chuyện gì có thể khiến bọn họ gặp họa sát thân.

Hiện tại hai người kia không trực tiếp động thủ, mà lại mặc trang phục bách tính Đại Sở, xem ra, bọn họ hẳn là mật thám Bắc Yến được xếp vào Tây Trữ thành.

Trên người ám thám bình thường đều có nhiệm vụ, không thể dễ dàng bại lộ.

Nhưng nếu để bọn họ biết mình bại lộ, khẳng định sẽ hạ tử thủ.

Lý Tam Lang biến sắc: "Ngũ Nha, muội chắc chắn có người đi theo chúng ta thật chứ?"

Lý Ngũ Nha gật đầu khẳng định, sắc mặt có phần khó coi:

"Ca, bọn họ là người Bắc Yến."

Nàng thấy sau cổ hai người kia đều có một cái đầu sói màu đen, trước đó ở dịch trạm đã có một đồ án như vậy trên người ba người Bắc Yến bị nàng giết.

Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Tam Lang lập tức trắng bệch.

Lý Ngũ Nha trầm giọng nói:

"Bọn họ tới tìm chúng ta báo thù."

Chuyện xảy ra ở dịch trạm tháng sáu, không ít người biết, người Bắc Yên muốn dò la cũng không khó.

Tim Lý Tam Lang đập càng nhanh, cho dù trong lòng rất sợ hãi, vẫn không quên trấn an muội muội: "Ngũ Nha, đừng sợ, chúng ta không có việc gì đâu."

Nói xong, nhìn về phía cửa lớn vệ sở cách mấy trăm mét.

"Sắp tới vệ sở rồi, chỉ cần chúng ta tới gần cửa lớn, người Bắc Yên sẽ không dám động thủ."

Lý Ngũ Nha cũng nhìn sang, bây giờ cũng chỉ có biện pháp này.

Hai người Bắc Yến phía sau đang bước nhanh tới gần bọn họ, trên đường có không ít người, giết bọn họ cũng có thể nhanh chóng chìm ngập trong đám người.

"Ca, đợi lát nữa muội làm bộ thi đấu chạy bộ với Thất lang , huynh dắt Thất Lang và Nhị tỷ chạy, sau đó muội kéo mẹ đến đuổi theo huynh ."

Lý Tam Lang gật gật đầu, hắn cũng hiểu được, bọn họ nhất định phải biểu hiện giống như không phát hiện có người theo dõi bọn họ vậy.

Lúc này, Lý Ngũ Nha mở miệng nói với Lý Thất Lang: "Thất Lang, sắp đến vệ sở rồi, chúng ta thi đấu đi, xem ai đến cửa vệ sở trước."

Lý Thất Lang lập tức cắn câu: "So thì so”.

Lý Tam Lang liền nói:

"Ngũ Nha lại bắt nạt Thất Lang rồi, muội biết rõ đệ ấy chạy không lại muội ."

Nói xong, cười đi kéo Lý Thất Lang:

"Nào, ca kéo ngươi chạy, hôm nay nhất định phải thắng Ngũ Nha."

Vừa mới nói xong, không nói lời gì lôi kéo Lý Thất Lang và Lý Nhị Nha chạy về Vệ sở.

Lý Ngũ Nha lập tức hét lên:

"Nương, ca bọn họ khi dễ con , chúng ta mau đuổi theo." Nói xong, cũng lôi kéo Kim Nguyệt Nga chạy đi.

Kim Nguyệt Nga có chút bất đắc dĩ, trên đường nhiều người, hài tử không thể rời khỏi tầm mắt của nàng, cho nên, nàng chỉ có thể kiên trì chạy cùng.

Hai người Bắc Yến sau lưng phát hiện, lập tức tăng tốc chạy theo.

Mắt thấy hai người càng ngày càng gần, trong lòng Lý Ngũ Nha sốt ruột, chú ý tới tuyết trên mặt đất, vội vàng điều khiển tinh thần lực, muốn cách không điều khiển đồ vật.

Giờ phút này, tinh thần lực của nàng còn không thể điều khiển đồ vật, nhưng bây giờ không có biện pháp khác, Vệ sở còn có hơn hai trăm mét, thật bị đuổi kịp, bọn họ đều phải chết.

Cưỡng ép tiêu hao tinh thần lực khống chế đồ vật, làm cho Lý Ngũ Nha sắc mặt trắng bệch, trên trán cũng toát ra mồ hôi dày đặc .

Khi nàng sắp không kiên trì nổi nữa, hai khối băng đã di chuyển tới dưới chân hai người Bắc Yên.

"Phanh, phanh" hai tiếng, hai người Bắc Yến bị ngã sấp mặt.

Trong nháy mắt, hai người đã hấp dẫn sự chú ý của vô số người.

Thừa dịp lúc này, mấy người Lý Ngũ Nha nhanh chóng chạy về phía Vệ sở.

“Ta thắng!"

Chạy đến cửa Vệ sở, Lý Thất Lang lập tức đắc ý nhìn về phía Lý Ngũ Nha đang đi sau mấy bước.

"Ừm."

Lý Ngũ Nha ừ một tiếng qua loa, nhìn qua có chút hữu khí vô lực.

Lúc này, mấy người Kim Nguyệt Nga mới phát hiện sắc mặt Lý Ngũ Nha trắng bệch đến mức dọa người.

"Ngũ Nha, ngươi sao vậy?" Kim Nguyệt Nga khẩn trương hỏi.

Lý Ngũ Nha xoa xoa cái đầu đau nhức buồn bực nói: "Vừa rồi chạy quá nhanh, nghỉ một chút là được!"

Kim Nguyệt Nga vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: "Ngày sau đừng chạy như vậy."

Lý Ngũ Nha dựa vào người Kim Nguyệt Nga giả vờ nghỉ ngơi, lực chú ý đều tập trung vào hai người Bắc Yên đang theo dõi bọn họ.

Thấy nàng nghỉ ngơi một lát, sắc mặt quả thật chuyển biến tốt đẹp, mấy người Kim Nguyệt Nga mới không lo lắng nữa.

Người Bắc Yến thấy mấy người Lý Ngũ Nha đi đến Vệ sở, do dự một chút, sắc mặt khó coi biến mất trong đám người.

Thấy hai người rời đi, trái tim Lý Ngũ Nha mới bình tĩnh trở lại, lắc đầu với Lý Tam Lang giả bộ bình tĩnh, tỏ vẻ người đã đi rồi.

Lý Nhị Nha chú ý thấy sự khác thường của hai người, nhìn Lý Ngũ Nha, lại nhìn Lý Tam Lang, nhỏ giọng hỏi: "Hai người các ngươi đang làm trò quỷ gì vậy?"

Đang đi bình thường sao tự nhiên đòi chạy?

Lý Ngũ Nha nghĩ không biết có nên nói chuyện bị người Bắc Yên theo dõi không, dứt khoát vứt vấn đề này cho Lý Tam Lang: "Hỏi huynh ấy ."

Lý Nhị Nha quay đầu nhìn về phía Lý Tam Lang, chờ hắn trả lời.

Lý Tam Lang: “…”

Hắn cũng không biết làm sao !

Nói, khẳng định sẽ dẫn tới người nhà khủng hoảng, nương biết, chắc chắn sẽ nói cho phụ thân cha, phụ thân phải ra chiến trường, chiến trường nguy hiểm, không thể để cho phụ thân phân tâm vì chuyện trong nhà.

Hơn nữa, hắn cảm thấy cho dù có nói, cũng không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể tăng thêm khủng hoảng mà thôi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch