Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 26: Mới tới huyện thành.

Chương 24: Mới tới huyện thành.
Mặt khác chỗ gần cửa sổ lại dùng bình phong vây quanh, bày biện bên trong cũng không tồi, đặt một chiếc giường ba người có thể ngồi. Diêu Đỉnh ngồi một mình trên giường, chậm rãi uống chút rượu, ba bốn món nhắm trưng bày trước mặt.
Đồ ăn của bốn người đặt trên bàn lớn, ở giữa là một nồi gà mái hầm đang bốc hơi nóng bừng bừng, bên cạnh còn có cá kho, thịt cuộn trứng tráng, măng xào, thịt dê muối các loại món ăn ngon.
Chung quanh đặt bốn cái bát sứ lớn, trong đó đựng đầy cháo năm màu. Vương Quý ngồi xuống liền trách móc:
- Sao lại uống cháo?
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, cười hỏi:
- Vương Chưởng quỹ, đây chính là cháo mồng tám tháng chạp sao?
Vương Chưởng quỹ cười tủm tỉm đi tới giải thích:
- Mặc dù ngày mai mới là mồng tám tháng chạp, nhưng dựa theo phong tục huyện Thang Âm, phải uống cháo mồng tám tháp chạp ba ngày, đương nhiên hôm nay cũng có thể không uống, chẳng qua đây là sắp xếp của sư phụ các ngươi.
Bốn người cùng nhìn tới chỗ sư phụ, sư phụ bị bình phong chặn, giọng nói lạnh lùng của y xuyên qua từ trong tấm bình phong:
- Nhạc Phi, đọc Tịch Nhật của Thi Thánh một lần, không đọc được cũng đừng ăn cơm.
Bài thơ này hơi hiếm gặp, Nhạc Phi quả thực nghĩ không ra, đành cúi đầu nói:
- Học sinh không biết!
Diêu Đỉnh cả giận nói:
- Lấy sách ra đọc một lần, trở về viết mười lần.
Nhạc Phi lấy sách ra nhìn một chút liền cao giọng đọc:
Tịch nhật thường niên noãn thượng diêu, kim niên tịch nhật đống toàn tiêu.
Xâm lăng tuyết sắc hoàn huyên thảo, lậu tiết xuân quang hữu liễu điều.
Tung tửu dục mưu lương dạ túy, hoàn gia sơ tán tử thần triêu.
Khẩu chi diện dược tùy ân trạch, thúy quản ngân anh hạ cửu tiêu.
(Mọi năm ngày chạp ấm còn xa
Ngày chạp năm nay rét đã qua
Lá nẩy, huyên đề màu tuyết xuống
Cành tơ, liễu hé ánh xuân ra
Về nhà, điện ngọc chầu vừa vãn
Sẵn rượu, đêm lành uống chẳng tha
Phấn mặt, ấp môi ơn rải khắp
Ống xanh, bình bạc tự trời sa – Đỗ Phủ)
Lý Diên Khánh cũng yên lặng nhớ kỹ, năng lực học tập của hắn cực kỳ mạnh, thi từ bình thường đều gặp qua là không quên được.
Diêu Đỉnh gật đầu:
- Ăn cơm đi! Cơm nước xong xuôi đi viết chữ, viết ba ngàn chữ, lại làm một câu thơ, lấy cảnh tuyết hôm nay làm đề tài, các ngươi tự giác một chút, làm xong thì đi ngủ, ta sẽ không kiểm tra.
- Ban đêm sư phụ muốn ra ngoài sao?
Vương Quý tính cách sảng khoái nói chuyện sảng khoái.
- Đừng nói linh tinh!
Diêu Đỉnh hừ một tiếng.
Vương Quý không dám lên tiếng nữa. Lý Diên Khánh dùng cùi chỏ gạt gã một cái, nháy mắt mấy cái nhỏ giọng nói:
- Không chừng đêm nay sư phụ đi điều tra một chút tình hình quân địch. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà!
Vương Quỷ lập tức hớn hở, tưởng tượng sư phụ mặc y phục dạ hành vượt qua đầu tường, gã lại bổ sung:
- Còn đeo một thanh bảo kiếm!
Nhạc Phi thở dài:
- Van hai người các ngươi chớ suy nghĩ lung tung, sư phụ về nhà.
- Về nhà!
Ba người sửng sốt một chút, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lúc này mới để ý tới, sư phụ hẳn là có nhà mới đúng!
- Ngũ ca, ngoại tổ mẫu của ngươi vẫn còn chứ?
Lý Diên Khánh hỏi.
Nhạc Phi lắc đầu:
- Ngoại tổ mẫu tiên thăng nhiều năm, sư phụ và đại cữu phụ ở cùng một chỗ, tiểu cữu phụ học tập tại Quốc Tử Học Biện Lương.
Dừng một chút, Nhạc Phi lại nói:
- Đại cữu phụ chính là Học Chính trong huyện.
Mọi người hoàn toàn ngây dại, có con trai làm Học Chính, mỗi năm học đường trấn Lộc Sơn còn xếp hạng sau cùng, con trai này làm việc cương trực cỡ nào.
Vừa sáng, bốn người Lý Diên Khánh vội vàng thay lại quần áo chính thức, bình thường đều mặc áo mũ, cũng chính là mũ ô sa, quần áo đen kết hợp với đai lưng đen, bời vì thời tiết rét lạnh, bên ngoài lại khoác một chiếc áo ngắn.
Bốn người không ngồi xe ngựa, sư phụ Diêu Đỉnh dẫn đầu trực tiếp đi tới Huyện nha cách đó không xa. Họ đi tham gia nghi thức khai mạc và nghi thức rút thăm của Hội Đồng Tử hôm nay.
Vừa mới đi tới cửa hông Huyện nha, một người chạy ra từ trong cửa, dáng người cao gầy, mặt mày rất giống Thang Hoài, đúng là người liên lạc của họ, Đại bá phụ của Thang Hoài, tên là Thang Chính Tông, khoảng chừng bốn mươi tuổi, có vẻ rất khôn khéo.
Thang Chính Tông là người liên lạc của họ trong bốn năm liên tục, quá trình đã rất quen thuộc. Trông thấy Diêu Đỉnh, gã vội vàng nói:
- Bảy nhà khác đều đã đến rồi, chỉ còn chúng ta.
- Không phải nói giờ Thìn mới bắt đầu sao? Hiện tại còn nửa canh giờ nữa.
Diêu Đỉnh bất mãn nói.
Thang Chính Tông cười khổ một tiếng:
- Tất cả mọi người muốn hiểu rõ tình hình của đối phương, cho nên đến sớm. Vừa rồi học đường xã Thang Bắc và học đường trấn Dũ Lý còn đấu một phen, tràn ngập mùi thuốc súng. Nếu không có gì bất ngờ, năm nay là hai nhà họ tranh thứ hạng đứng đầu rồi.
Nói đến đây, Thang Chính Tông lại thấp giọng nói:
- Ta còn nghe được một tin tức, nói lần này Lý đại quan nhân Tri Châu cũng sẽ tới, không biết tin tức có thật hay không?
Diêu Đỉnh không lên tiếng, tối qua trưởng tử nói cho y biết, Lý Tri Châu rất hứng thú với Hội Đồng Tử huyện Thang Âm, lần này cũng muốn đến quan sát, đại khái sẽ đến vào mấy ngày cuối cùng.
Chẳng qua tối qua y cãi nhau với trưởng tử một trận, không muốn nói tới chuyện này. Diêu Đỉnh liền nói:
- Những việc vặt này để nói sau đi! Chúng ta vào trước.
Mọi người đi vào bên trong, thấy học sinh đứng đầy trong viện, xếp thành bảy đội ngũ, mỗi thiếu niên đều khoảng mười hai mười ba tuổi, mỗi người đắc ý, dùng khóe mắt đánh giá lẫn nhau.
Chờ bốn tên học sinh học đường trấn Lộc Sơn đến, đám học sinh trong viện nở nụ cười, dĩ nhiên phái bốn đứa con nít chưa mọc lông tới. Lúc đầu tất cả mọi người coi thường học đường trấn Lộc Sơn, hiện giờ lại tới bốn đứa con nít chưa mọc lông, mọi người càng không để họ vào trong mắt. Cũng tốt, hoa hồng dù sao vẫn cần lá xanh để tô điểm.
Lúc này, một quan viên ba mươi mấy tuổi đi ra từ trong đường. Gã hắng giọng một cái, trong viện lập tức an tĩnh lại. Nhìn bộ dạng của quan viên này, Lý Diên Khánh liền biết gã là Diêu Vạn Niên con trai của Diêu sư phụ, Học Chính huyện Thang Âm, chủ quản thi cử giáo dục toàn huyện, hai cha con gần như giống hệt nhau.
Diêu Vạn Niên mời sư phụ Diêu Đỉnh tới ngồi trong đường, học sinh thì không có đãi ngộ tốt như vậy, đều đứng xếp hàng trong sân, đứng đó một hai canh giờ, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc rút thăm kết thúc mới có thể tản đi, chân rét lạnh tới chết lặng, chẳng qua phần lớn học sinh đều có kinh nghiệm, đều mang theo một quyển sách giết thời gian. Bốn người Lý Diên Khánh chỉ có Nhạc Phi mang theo một bản Vương Lâm Xuyên Tập.
Chỉ đứng đó một lúc lâu, Lý Diên Khánh liền nghe trong đội ngũ bên cạnh có người thì thầm nói chuyện:
- Ngươi nói Hồng Hài Nhi này rốt cuộc là con trai của ai? Tại sao Ngưu Ma Vương lại nói Hồng Hài Nhi không phải con của hắn?
Lý Diên Khánh sững sờ, đây không phải là sách của mình sao? Hắn quay đầu nhìn lại, mới phát hiện hai mươi tám học sinh gần như phân nửa đều đang xem cùng một quyển sách. Lý Diên Khánh cúi đầu nhìn một chút bìa sách của họ, tên sách gọi là Đại Thánh Bắt Yêu Ký chi Hồng Hài Nhi, đúng là tiểu thuyết mà hắn viết, phía dưới còn có tên tác giả, gọi là Lộc Sơn Tiêu Tiêu Tử. Lý Diên Khánh lập tức che miệng lại, thiếu chút nữa cười phun ra, bút danh này lấy rất hay, mình không phải là Lộc Sơn Tiểu Tiểu Tử sao?

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch