Chương 26: Sách mới nóng nảy. - Hóa ra là cha mình đặt tên, khó trách không có tiêu chuẩn như thế. La Chưởng quỹ hạ thấp người về phía trước, thấp giọng nói: - Đã có phường sách khác hỏi thăm tác giả là người nào, hiện giờ chỉ có ta, Đông chủ, phụ thân ngươi cùng ngươi bốn người biết chân tướng, hi vọng ngươi tuyệt đối không nên để lộ ra ngoài, coi như mấy người bạn kia của ngươi cũng đừng nói. - Yên tâm đi! Ta sẽ không nói ra ngoài. La chưởng quỹ, nếu như sách vẫn bán được tốt, chúng ta tiếp tục hợp tác. La Chưởng quỹ vui mừng quá đỗi, gã đang phiền não vì chuyện này đây! Đông chủ hung hăng mắng chửi gã một trận, sách nóng nảy như vậy, sao có thể chỉ viết ba quyển liền thu tay. Gã biết Đại Khí một lòng muốn con trai thi được công danh, rất khó thuyết phục, không nghĩ tới bản thân Lý Diên Khánh đứng ra, khiến cho gã mừng rỡ, tiểu tử này khôn khéo hơn cha hắn nhiều. - Chẳng qua chuyện này tạm thời đừng nói cho phụ thân ta. - Được đượ! Đôi mắt La Chưởng quỹ cười híp lại, bản tính thương nhân lộ rõ, sao có thể để Lý Đại Khí làm hỏng cuộc làm ăn tốt này. Lúc này, Vương Quý ở dưới lầu không kiên nhân gọi. Lý Diên Khánh liền đứng dậy cáo từ, La Chưởng quỹ đưa cho hắn bốn bản sách, lại dặn dò hắn: - Tiếp theo phải nắm chặt thời gian mà viết, tốt nhất qua tết có thể cho ta bản thảo, thời gian cách quá lâu sẽ không dễ bán. - Ta hiểu được, sau khi trở về ta sẽ bắt đầu viết. Lý Diên Khánh đi xuống dưới lầu, Vương Quý oán giận nói: - Sao lại đi lâu như vậy? Lý Diên Khánh giương quyển sách trên tay: - Chưởng quỹ tặng cho ta, sách kia ngươi giữ lại bán đi! Vương Quý và Thang Hoài vui mừng, vốn có thể kiến ba trăm văn, hiện giờ có thể kiếm năm trăm văn: - Tính ngươi một phần, sau này chia cho ngươi một trăm năm mươi văn. Ba người kéo Nhạc Phi vô cùng vui mừng trở về khách sạn. Trời vừa sáng hôm sau, bốn người đi theo sư phụ ngồi xe ngựa tới Huyện học. Tối qua Vương Quý và Thang Hoài vụng trộm thức đêm đọc sách, tinh thần của hai người họ cũng không quá tốt, đi đường không ngừng ngáp dài. Nhạc Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: - Tối qua liên tục khuyên các ngươi không nên thức đêm, cứ không nghe, chờ lát nữa ảnh hưởng phát huy thì làm sao bây giờ? Lý Diên Khánh cười một tiếng nói: - Không có việc gì đâu, dù sao hai người họ chỉ là Nê Bồ Tát, giờ vờ giả vịt, chỉ cần đừng ngủ là được rồi. - Khánh ca nhi, lời này sao nghe khó chịu vậy? Thang Hoài trợn mắt nói. - Vậy chúng ta nói cách khác, hai vị này chính là Phó chủ soái, chỉ phụ trách áp trận, loại việc nặng xông pha chiến đấu này để ta và lão Nhạc đi làm. Vương Quý nhếch miệng cười một tiếng: - Ta thích nghe lời này, ta là Soái, lão Thang là Phó Soái, vậy… Quan tiên phong Lý Diên Khánh ở đâu? - Câm mồm cho ta! Sư phụ Diêu Đỉnh quay đầu trừng mắt nhìn Vương Quý. Vương Quý sợ hãi cúi đầu thè lưỡi. Huyện Học ở góc đông bắc Huyện thành, vùng này là khu văn hóa huyện Thang Âm, phía bắc là Văn Miếu, phía nam là Báo Ân Tự, ở giữa chính là Huyện Học. Huyện Học là tổ khu kiến trúc lớn nhất huyện Thang Âm, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, có mấy trăm phòng học và ký túc xá lớn nhỏ, Cần Miễn Đường lớn nhất khí thế to lớn, ngay cả Huyện Nha cũng thua chị kém em. Hết thảy Huyện Học có hơn năm trăm học sinh, ngoại trừ học sinh trẻ tuổi ra, còn có không ít sĩ tử già thi mãi không trúng cũng ở trong đó. Cửa lớn là một đền thờ cột đá, bên trên khắc bốn chữ lớn: Kê Sĩ Di Huyết. Bên cạnh còn một khối bia đá cao một trượng, phía trên khắc đề từ do chính tay Tô Thức: - Bác quan nhi ước thủ, hậu tích nhi bạc phát. Chẳng qua trên tấm bia đá rõ ràng có vết tích thiêu đốt và rìu đục, hai chữ Tô Thức phía dưới cũng là bổ sung sau này, hiển nhiên tấm bia đá này từng chịu hạo kiếp. Họ đi tới trước bậc thang, thấy Thang Chính Tông vội vàng ra đón. Thang Chính Tông phụ trách sắp xếp sân bãi tỷ thí cho họ, đồng thời chuẩn bị nước trà và chỗ nghỉ ngơi. Thật ra gã còn một nhiệm vụ quan trọng hơn, là phòng ngừa học đường trấn Lộc Sơn rơi vào ám toán. Gian lận và ám toán luôn là truyền thống của Hội Đồng Tử, mỗi năm đều sẽ xảy ra các loại chuyện không nghĩ tới, năm trước là tiểu học đường Huyện Học Thang Âm lợi dụng là chủ nhà giấu giấy tờ trong bàn thi, năm ngoái là học đường xã Thang Bắc tập thể tiêu chảy, cho nên sắp xếp một người tài giỏi khôn khéo là quan trọng nhất. Chẳng qua cho tới hiện giờ, học đường trấn Lộc Sơn liên tục bốn lần đều bình an, không bị bất kỳ ám toán nào, khiến Thang Chính Tông tạm thời không có đất dụng võ. Thang Chính Tông tiến tới khẽ nói với Diêu Dỉnh: - Nghe nói tối hôm qua Hà Chấn vụng trộm bái phỏng Mã Huyện Thừa. Diêu Đỉnh nhướng mày: - Đối phó với trấn Lộc Sơn chúng ta, cũng không cần thiết chứ! Thang Chính Tông cười lạnh nói: - Đại khái trấn Vệ Nam muốn vào trận chung kết! Nói bóng gió, học đường trấn Vệ Nam đang chuẩn bị cho trận bán kết ngày mai. Diêu Đỉnh hừ một tiếng: - Chỉ sợ không như mong muốn! Đi vài bước, Diêu Đỉnh kéo Lý Diên Khánh qua, khẽ nói với hắn: - Nếu như đối phương rút được đề câu đối, ngươi liền viết câu đối đọc sách kia, một điểm này chúng ta có thể lấy được. Lý Diên Khánh do dự một chút: - Nhưng nếu như họ có đề mục chỉ định thì sao? Diêu Đỉnh cười một tiếng: - Đương nhiên sẽ có đề mục chỉ định, chẳng qua ngươi đã có thể viết ra liên đối bức đọc sách kia, cái khác với ngươi cũng không thành vấn đề. Lý Diên Khánh thầm cười khổ, đến lúc đó hắn còn có thể viết ra hay không, chỉ có trời mới biết. … Thi đấu lôi đài hôm nay sẽ tiến hành bốn trận, đầu tiên đào thải bốn đội, ngày mai đấu bán kết, lại đào thải hai đội, hôm sau là trận chung kết cuối cùng. Ngoại trừ Chủ đường Cần Mẫn Đường ra, phía sau còn có bốn Phó đường. Bốn trận thi đấu lôi đài hôm nay sẽ tiến hành trong bốn tòa Phó đường, quan bình thẩm do Huyện Lệnh, Huyện Thừa và Học Chính đảm đương, còn có một quan bình thẩm Phó đường do ba giáo thụ của Huyện Học lâm thời đảm nhiệm. Học đường Lộc Sơn được an bài ở Bính Phó Đường, quan bình thẩm chính là ba giáo thụ của Huyện Học, thi đấu lôi đài là cách nói thông tục của mọi người, trên thực tế tên cuộc tranh tài là ‘Biện thử’. Đây cũng là tỷ thí truyền thống của văn nhân, sớm ở thời kỳ Xuân Thu, loại thi đấu lôi đài kiểu biện luận này cực kỳ lưu hành. Hai bên ngồi đối diện nhau, một phía ra đề mục, một phía khác sẽ thương lượng trả lời, loại đề cụ thể sẽ rút tại hiện trường, bình thường hai bên đều ra ba đề, nếu như bất phân thắng bại, sẽ do quan bình thẩm phân biệt đặt câu hỏi, mãi đến khi phân ra thắng bại mới thôi. Một tác dụng khác của quan bình thẩm là bình phán tính hợp lý của đề mục hai bên đưa ra, nếu như quan bình thẩm cho rằng đề mục quá xảo trá, có thể yêu cầu bổ qua ra lại, ba lần bỏ qua liên tục sẽ do quan bình thẩm đặt câu hỏi. Đề mục là do lão sư hai bên chuẩn bị trước đó, Diêu Đỉnh cõng một túi lớn tới Huyện thành, bên trong đúng là các loại đề mục mà y chuẩn bị.