Lão Phùng hơi bối rối nhìn Tuyết Mạc, sau đó nhìn Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên đen mặt, cô không có hoàn cảnh bi thảm như vậy.
Tuy nhiên, cô ấy đã sớm có được nó.
Tuyết Mạc lấy ra một viên linh thạch đưa cho Bạch Thiên Thiên.
- Có thể kể cho ta nghe câu chuyện của cô không?
Bạch Thiên Thiên hít sâu một hơi.
Lão Phùng đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Trời đất, lão già này ra tay thật hào phóng.
Bạch Thiên Thiên suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể về thân thế mà cô đã mất một phút để bịa ra.
Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô nhi viện kinh tế eo hẹp, nhìn những khuôn mặt ngây thơ non nớt ấy, cô không đứng ra thì ai đứng ra?
Thứ cô cởi bỏ không phải là y phục, mà là lương thực của những đứa trẻ ấy.
Lão Phùng bật khóc, không ngờ Bạch Thiên Thiên mà ông yêu thương lại có thân thế bi thảm như vậy.
Hơn nữa còn có tấm lòng nhân ái như thế.
Sáng sớm hôm sau.
Lão Phùng để lại toàn bộ gia sản của mình rồi cùng Tuyết Mạc rời đi.
Bạch Thiên Thiên đứng bên cửa sổ, siết chặt viên linh thạch trong tay đầy xúc động.
Bên cạnh còn có vàng bạc mà Lão Phùng để lại.
Một lúc sau, Bạch Thiên Thiên xoay người đi xuống lầu.
- Ma ma, ta muốn chuộc thân.
––––––.
Ngoài thành huyện Vân Khê.
Lão Phùng tò mò hỏi Tuyết Mạc:
- Lão Mạc, ngươi cứ đi bộ như vậy đến đây sao?.
Tuyết Mạc gật đầu: - Đúng vậy.
Lão Phùng than thở: - Xa như vậy!
Nếu không có Tuyết Mạc, ông ta nhất định sẽ không đi bộ.
Từ huyện Vân Khê đến trấn Lý Gia phải hơn trăm dặm.
Với tốc độ hiện tại của họ, ít nhất phải mất ba ngày.
Tất nhiên, đó là trong trường hợp Tuyết Mạc tăng tốc.
Nếu như trước đây, có lẽ Tuyết Mạc có thể đi lòng vòng cả tháng.
- Lão Mạc, bọc đồ lớn như vậy trong tay ngươi là gì vậy? Nhìn có vẻ rất nặng.
Tuyết Mạc mỉm cười nói:
- Đây là bạc ta đổi ở hiệu buôn, trong tiệm không còn tiền mặt.
- Trời đất, một bọc bạc lớn như vậy, mau đưa ta xách thử, để ta cảm nhận cảm giác của người giàu có!
Lão Phùng phấn khích nói.
- Được thôi.
Tuyết Mạc cũng không do dự, trực tiếp đưa bọc đồ trong tay cho Lão Phùng.
Lão Phùng không chú ý nên loạng choạng một cái.
- Trời đất, nặng quá.
Lão Phùng mở bọc đồ ra nhìn, thấy bên trong là vàng lá vàng óng ánh và một đống bạc trắng thì bĩu môi nói:
- Lão Mạc, ngươi đúng là có tiền.
Tuyết Mạc mỉm cười không nói gì.
Mạc dù không hiểu vì sao Lão Phùng lại giả làm người thường, nhưng đó là quyền tự do của người ta.
- Lão Mạc, tiệm cầm đồ của ông nghe đồn cái gì cũng nhận, vậy đồ của tu sĩ có dám nhận không?
- Ta nói không phải mấy thứ đồ bỏ đi của tu sĩ đâu nhé, mà là vật phẩm chân chính của tu sĩ đấy.
Tuyết Mạc đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, không chút do dự đáp:
- Nhận!
Lão Phùng nhìn Tuyết Mạc, một lần nữa dò xét tu vi của ông.
Thế nhưng khiến ông ta thất vọng chính là, ông ta thật sự không cảm nhận được chút tu vi nào trên người Tuyết Mạc.
Trường hợp này chỉ có hai khả năng, một là cảnh giới của Tuyết Mạc cao hơn ông ta rất nhiều, hai là Tuyết Mạc thật sự chưa từng tu luyện.
Lão Phùng không khỏi lắc đầu, cảnh giới cao hơn ông ta một đoạn lớn thì nhiều đấy, nhưng không thể nào xuất hiện ở đây mở một tiệm cầm đồ được.
Tuy nhiên, Lão Phùng cũng biết Tuyết Mạc không đơn giản, nếu không thì không thể nào xách số ngân lượng nặng như vậy mà lại ung dung như không.
Lão Phùng nghi ngờ Tuyết Mạc là cao thủ võ lâm trong số người thường.
Chỉ có như vậy mới giải thích được.
Tuy tu sĩ không xem trọng cao thủ võ lâm, nhưng Lão Phùng biết, một số cao thủ võ công đạt đến đỉnh phong thì thực lực tuyệt đối không thua kém gì cường giả Thoát Phàm cảnh của giới tu sĩ.
Ngoại trừ việc không thể bay lượn, những cao thủ võ công cái thế đó thậm chí còn mạnh hơn cả tu sĩ Thoát Phàm Cảnh!
- Lão Mạc, vật phẩm của tu sĩ rất đắt đỏ, phải dùng linh thạch để thanh toán.
- Không sao, ta rất giàu.
Lão Phùng (?_?).
Đúng lúc này, mười mấy tên đại hán đeo mặt nạ nhảy ra.
- Hai vị đại gia, nghe nói hai người rất giàu có.
- Huynh đệ chúng ta rất thích những người giàu có như hai vị.
Khóe miệng Tuyết Mạc không khỏi giật giật.
Hắn phát hiện ra một điều, chỉ cần mỗi lần hơi ra vẻ ta đây một chút, sẽ có người nhảy ra tìm phiền toái.
Lão Phùng thản nhiên nhìn mười mấy tên đại hán đeo mặt nạ.
- Các tiểu tử, lão phu khuyên các ngươi tốt nhất là đừng có đánh chủ ý lên đầu chúng ta, nếu không~.
- Hừ hừ.
Tên đại hán cầm đầu trực tiếp giật phăng miếng vải đen trên mặt xuống, nhìn Lão Phùng nói:
- Lão tử là Hồ Hán Tam, đã đánh chủ ý lên đầu hai người thì đã sao?
- Nói một câu, muốn tiền hay muốn mạng!?
Lão Phùng lập tức nhìn về phía Tuyết Mạc, theo ông ta thấy, Tuyết Mạc chắc chắn sẽ ra tay.
Tuyết Mạc cũng đang nhìn Lão Phùng, ông già kia, vừa rồi ông còn mạnh miệng như vậy, sao giờ không lên tiếng?
Hai ông lão nhìn ta, ta nhìn ông.
Cho đến khi tên đại hán đối diện cướp lấy bọc đồ trong tay Lão Phùng.