Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão

Chương 21: Kể chuyện cho nữ tu Phong Nguyệt Tông nghe (2)

Chương 21: Kể chuyện cho nữ tu Phong Nguyệt Tông nghe (2)

Tu sĩ bởi vì tu hành có thể bài xuất tạp chất trong cơ thể, cho nên làn da đều rất mịn màng trắng nõn.

Nói chung sẽ không có tu sĩ nào xấu xí, trừ khi người này thật sự là xấu đến mức không thể cứu vãn.

Hơn nữa, trên người tu sĩ ít nhiều đều có linh khí tỏa ra.

Vì vậy, trong mắt người thường, tu sĩ đều là tiên nữ và tiên trưởng tiên khí tung bay.

Đó cũng là lý do tại sao người thường dù có đẹp đến đâu cũng không bằng một tu sĩ bình thường.

Tuyết Mạc đã từng ở Yên Vũ Phường của Thiên Hạ Thành, đã gặp Liễu Như Yên.

Tuy đều là nữ tử nơi phong nguyệt, nhưng Liễu Như Yên so với những nữ tu trước mắt này thì kém một chút linh động.

Dung mạo khí chất mị hoặc đều không kém, chỉ kém một chút linh động và thanh thuần này.

….

Tu vi của Liễu Như Yên chỉ có Luyện Khí cảnh tầng hai, nhưng những nữ tu trước mắt này đều là Luyện Khí cảnh tầng bảy tầng tám.

Còn có một điểm, Tuyết Mạc suy đoán công pháp mà những nữ tu này tu luyện cũng có thể tăng thêm lực hấp dẫn của các nàng đối với nam nhân.

Giả Lỗi chỉ vào hai nữ tu có bộ ngực lớn nhất nói:

- Vô Hoa, Tịch Nguyệt đạo hữu ở lại, những đạo hữu còn lại thật xin lỗi, Giả mỗ lần sau nhất định sẽ chiếu cố sinh ý của chư vị.

- Đa tạ tiền bối.

Vô Hoa và Tịch Nguyệt vui mừng khom người thi lễ với Giả Lỗi.

Những nữ tu còn lại thì thất vọng đi ra ngoài.

Loại phòng sang trọng này có mức tiêu phí tối thiểu, hơn nữa tiền hoa hồng rất cao.

Ở đây làm một lần còn hơn ở bên ngoài hai ba lần.

- Tiền bối, ta giúp ngài cởi giày.

Tịch Nguyệt ngồi xổm xuống trước mặt Tuyết Mạc đưa tay định cởi giày cho hắn.

Tuyết Mạc kinh ngạc nhìn Giả Lỗi nói:

- Thật sự là tắm rửa sao?

Khóe miệng Giả Lỗi giật giật

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm gì khác?

- Đúng vậy!

Tuyết Mạc gật đầu, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người, lấy ra quyển sổ nhỏ quý giá nhất của mình.

- Hay là chúng ta cùng nghe kể chuyện đi!

- Hả?

Ba người đều mờ mịt.

Tuyết Mạc rất nhanh liền phát hiện ra một chuyện, nữ tu ở đây vậy mà không ai biết kể chuyện.

Ngay cả bịa chuyện các nàng cũng không bịa ra được.

So với những nữ tử phong trần ở nhân gian, các nàng giống như một tờ giấy trắng.

Tuy các nàng sở hữu dung nhan và thân hình xinh đẹp, tuy làm việc ở nơi như thế này, nhưng các nàng lại thuần khiết như hoa sen mọc lên từ bùn lầy mà không nhiễm chút bùn.

–––––.

- Liễu Thi Thi, ta gặp nàng ấy là ở Bắc Nguyên Thành~

- Phụ thân rất thích đánh bạc, năm nàng ấy năm tuổi, nàng ấy đã cùng mẫu thân làm việc may vá để nuôi sống bản thân~

- Tuy rằng bọn họ ngay cả cơm cũng không có đủ ăn, nhưng phụ thân nghiện cờ bạc của nàng ấy vẫn muốn cướp đi số tiền mà nàng ấy và mẫu thân vất vả kiếm được~

- Do ngày đêm đều làm việc may vá, mắt của mẫu thân nàng ấy không được mấy năm thì đã mù~

- Phải biết rằng bọn họ ngay cả dầu thắp đèn cũng không mua nổi!

- Nhìn ông bố nghiện cờ bạc, mẹ thì mù mắt và em trai không có tiền đi học, cuối cùng cô ấy đã dũng cảm bước vào nơi phồn hoa ~

Tuyết Mạc kể xong câu chuyện đầu tiên, từ từ đóng cuốn sổ tay nhỏ của mình lại.

Mạc dù anh biết đó là câu chuyện do Lưu Thi Thi bịa ra, nhưng hắn rất thích câu chuyện này.

Nghe nhiều những câu chuyện như thế này, hắn sẽ không bao giờ bị lừa nữa.

Còn về Bạch Nguyệt, người đã lừa hắn hai mươi lăm năm ba ngày tám canh giờ ba nén nhang trước, hắn đã quên từ lâu rồi.

Hắn tuyệt đối sẽ không nhớ đối phương cao một mét sáu mươi bảy, cỡ giày ba mươi bảy, bên tai còn có một lọn tóc, tổng cộng một trăm sáu mươi bảy sợi.

Đúng vậy, hắn từ lâu đã quên chuyện này rồi.

- Hu hu hu~

Giả Lôi không nhịn được mà khóc lớn.

Tuyết Mạc nhìn Giả Lôi với khuôn mặt đầy vạch đen

- Lão Giả, ngươi ~

Giả Lôi lau nước mắt ở khóe mắt và buồn bã nói:

- Xin lỗi, tuổi lớn rồi, nghe không nổi những chuyện này.

Tuy nhiên, vừa khi lão Giả ngừng khóc, Vô Hoa và Tích Nguyệt lại khóc ròng.

- Hu hu hu~

- Cô ấy thật đáng thương.

- Hu hu~ tiền bối, ngươi có thể giúp cô ấy không?

- Ta, ta cho ngài linh thạch, ngài giúp ta gửi cho cô ấy được không?

Nghe thấy vậy, Tuyết Mạc trợn to mắt.

Nhìn hai người khóc như hoa lê trong mưa, hắn một lúc không biết nói gì.

- Không, không cần đâu, ta đã đưa cho cô ấy linh thạch, cô ấy đã chuộc thân rồi, sau đó ta đã gặp lại cô ấy, cô ấy sống rất tốt, còn sinh ba đứa con.

- Cảm ơn tiền bối, tiền bối, ngài là người tốt!

Hai cô gái cúi sâu chào Tuyết Mạc, rồi đứng dậy nói:

- Xin lỗi tiền bối, chúng ta cần đi ra ngoài trang điểm lại.

Hai cô vừa nói xong đã che mặt chạy ra ngoài.

Nhìn Giả Lôi bên cạnh vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn, Tuyết Mạc không nhịn được mà co rút khóe miệng.

Chẳng bao lâu sau Vô Hoa và Tích Nguyệt trở lại, nhưng phía sau họ lại có một đám đông người.

Tích Nguyệt sợ Tuyết Mạc hiểu nhầm liền nói ngay:

- Tiền bối, xin, xin lỗi, họ không tin chúng ta tự cảm động mà khóc.

Một cô gái phía sau Tích Nguyệt kéo cô ấy lại đứng sau lưng mình và nói:

- Ta không tin, câu chuyện gì lại có thể khiến người ta cảm động mà khóc!

- Hai vị tiền bối, dù chúng ta thân phận thấp kém, nhưng cũng không dễ bị bắt nạt, hôm nay nếu hai vị không đưa ra lời giải thích hoặc kể ra câu chuyện của mình.

- Ta xem thử xem câu chuyện gì lại làm người ta khóc!

Thấy một đám nữ tu bao vây mình, Giả Lôi nuốt nước miếng.

- Lão Mạc, thực ra, ờ, nếu không có câu chuyện ta cũng không trách ngươi, ta nghĩ ta chịu được!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch