Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão

Chương 24: Có phải số phận của ta quá khổ không? (1)

Chương 24: Có phải số phận của ta quá khổ không? (1)

- Chưởng quầy, có thu mua công pháp Thoát Phàm Cảnh không?

- Có!

- Chưởng quầy, linh thảo đan dược có thu mua không?

- Có!

Không biết vì sao, từ sau khi hắn từ Tiêu Dao Cung trở về, việc buôn bán ở tiệm cầm đồ lại tốt hơn rất nhiều.

Mấy món linh khí chiến đấu trước kia rất khó thu mua được thì mấy ngày gần đây cũng thu được không ít.

Hơn nữa những tu sĩ đến bán cơ bản đều là nam tu.

Một vị khách vừa đi, Giả Lỗi liền lắc lư đi tới.

- Lão Giả, hôm nay không đến Tiêu Dao Cung nữa sao?

- Ai mà ngày nào cũng đi được, tuy rằng các nàng ấy rất đáng thương, nhưng bản địa chủ cũng hết tiền rồi, đợi lĩnh lương rồi lại đi.

Tuyết Mạc có chút im lặng lắc đầu.

Giả Lỗi là chấp sự ngoại môn của một tiểu tông môn, lợi nhuận của cửa hàng không phải là của hắn.

- Lão Mạc, ngày mai ở phường thị có hội đấu giá, ngươi có muốn đi góp vui không?

- Hội đấu giá?

Tuyết Mạc có chút tò mò, bất quá hắn cũng có chút lo lắng, dù sao hội đấu giá loại địa phương này là dễ dàng gây ra tranh chấp nhất.

Rất nhiều phiền phức vốn có thể tránh được đều là kết thù oán ở hội đấu giá.

Bất quá cuối cùng Tuyết Mạc vẫn gật đầu quyết định đi xem thử.

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.

Hai người kết bạn cùng nhau đi về phía hội đấu giá.

Bên tổ chức đấu giá là Linh Khê Tông, cũng chính là quan phủ nơi này.

Phí vào cửa cũng không thấp, mỗi người năm viên linh thạch.

Phải biết rằng tu sĩ Linh Khê Tông mỗi tháng chỉ có thể lĩnh được linh thạch tương đương với tu vi của mình.

Nói cách khác, một tu sĩ Luyện Khí tầng một mỗi tháng chỉ có một viên linh thạch trợ cấp.

Hai người đến cũng không tính là muộn, chỗ ngồi ở vị trí tương đối gần giữa.

Chờ khoảng gần nửa canh giờ, hội đấu giá cũng lục tục ngồi đầy người.

Đầu tiên là màn khai mạc quen thuộc của người chủ trì, giới thiệu một số quy tắc của hội đấu giá, sau đó liền bắt đầu cuộc đấu giá.

Món vật phẩm đầu tiên được đưa lên là một kiện linh khí do tu sĩ Thoát Phàm Cảnh sử dụng.

Giá khởi điểm 200 linh thạch, cuối cùng bị một gian phòng ở tầng hai mua đi với giá 750.

Tiếp theo là món thứ hai, món thứ ba, liên tục mười mấy món đồ vật đều bị đại gia ở gian phòng tầng hai mua hết.

Tuyết Mạc nhìn Giả Lỗi từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng hô giá liền nghi hoặc hỏi:

- Lão Giả, sao ngươi không hô giá?

Giả Lỗi trợn mắt nói:

- Chỉ có kẻ ngốc mới mua đồ ở hội đấu giá.

- Đồ tốt người ta Linh Khê Tông đã tiêu hóa nội bộ hết rồi, mang ra đấu giá đều là đồ người ta chướng mắt.

- Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, những thứ này giá bị đẩy lên quá cao!

- Ví dụ như kiện linh khí vừa rồi bị người ta lấy 620 linh thạch kia, ta nói cho ngươi biết, trước đây không lâu ta đã từng thấy ở cửa hàng Linh Khê Tông, chỉ bán 300 linh thạch.

Tuyết Mạc nghe vậy vẻ mặt đen xì nói:

- Vậy chúng ta đến đây làm gì?

Giả Lỗi đương nhiên nói:

- Xem náo nhiệt thôi, thuận tiện xem có nhặt được chỗ hở nào không!

- Ngươi nhặt được bao giờ chưa?

- Chưa.

- Có ai nhặt được bao giờ chưa?

- Chưa.

Tuyết Mạc………….

Theo từng món đồ được đưa lên sàn đấu giá, Tuyết Mạc chỉ cảm thấy quá nhàm chán.

Ngoại trừ một số công pháp, đan dược, linh khí dành cho tu sĩ Thoát Phàm cảnh ban đầu, thì mấy chục món tiếp theo đều là những thứ mà tu sĩ Linh Khí cảnh mới để mắt tới.

Tuyết Mạc cũng tò mò mua thử một quyển Hỏa Cầu Thuật, kết quả không nằm ngoài dự đoán của hắn, so với Hỏa Cầu Thuật mà hắn học được từ Tử Vi thì không thể nói là khác nhau, mà phải nói là giống hệt.

Ngay cả những lỗi chính tả bên trong cũng giống nhau.

Tuyết Mạc lập tức ném quyển công pháp vô dụng này vào túi trữ vật.

Cho đến khi kết thúc phiên đấu giá, Tuyết Mạc vẫn không thấy vật phẩm thần bí nào.

Thời gian cứ thế trôi qua một cách tẻ nhạt.

Dưới sự bảo vệ của Linh Khê Tông, phường thị không có ai gây rối, cũng không có đánh nhau.

Chớp mắt một năm đã trôi qua.

Phường thị cũng không có gì thay đổi, việc kinh doanh của Tuyết Mạc vẫn rất tốt.

Mỗi ngày Tuyết Mạc đều có thể nhận được không ít đồ.

Trong đó cũng không thiếu những thứ kỳ quái.

Những người chăm sóc việc kinh doanh của hắn nhiều nhất vẫn là các nữ tu của Tiêu Dao Cung.

Tuyết Mạc đương nhiên biết những thứ của các nữ tu này đến từ đâu, hắn cũng sẽ không hỏi.

Tiệm cầm đồ của hắn cứ thế trở thành nơi tiêu thụ đồ của các nữ tu Tiêu Dao Cung.

Cho đến một ngày, một đám đông nữ tu Tiêu Dao Cung tìm đến Tuyết Mạc.

- Mạc tiền bối, cảm ơn sự chỉ dạy của ngài đã giúp chúng ta kiếm được rất nhiều linh thạch.

- Đây là quà tặng cho Mạc tiền bối, mong tiền bối đừng từ chối.

Tuyết Mạc nghi hoặc nhìn đám đông nữ tu trước mặt.

- Các ngươi~

- Chúng ta đã kiếm đủ linh thạch rồi, nên quay về tu luyện.

- Mạc tiền bối, cáo từ!

Các nữ tu Tiêu Dao Cung để lại tâm ý của mình, vui vẻ rời đi.

Trong lòng Tuyết Mạc vẫn có chút hụt hẫng.

Dù sao sở thích duy nhất của hắn là đi ngâm chân.

Không đúng, phải nói là đi điều hòa kinh mạch huyệt vị ở lòng bàn chân.

Tuy nhiên, sự hụt hẫng của Tuyết Mạc không kéo dài được bao lâu.

Chiều hôm đó, một nhóm người mới lại tìm đến Tuyết Mạc.

- Tiền bối, xin hãy chỉ giáo thêm!

Tuyết Mạc thấy vậy liền mỉm cười.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch