- Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng Trường Sinh Giả, sinh mệnh + 10000, pháp lực + 10000, linh thạch +10.
- Chúc mừng ký chủ đã sống thêm một năm.
- Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng Trường Sinh Giả, sinh mệnh + 10000, pháp lực + 10000, linh thạch +10.
- Chúc mừng ký chủ đã sống thêm một năm.
- Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng Trường Sinh Giả, sinh mệnh + 10000, pháp lực + 10000, linh thạch +10.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, liếc mắt nhìn đã ba năm trôi qua.
Dưới sự kiên nhẫn giảng dạy của Tuyết Mạc, các tu sĩ của Linh Khê Tông đều đã tâm như bàn thạch.
Phải nói là, công lao lớn nhất trong chuyện này chính là nắm đấm của Đào Uyên.
Bất kể là đệ tử hay là trưởng bối, chỉ cần khảo hạch không đạt đều sẽ nhận được ‘sự quan tâm” của Đào Uyên.
Con người là vậy, bị đánh nhiều tự nhiên sẽ trở nên thông minh.
Hơn ba năm nay, tuy không mở tiệm cầm đồ nữa nhưng Tuyết Mạc vẫn nhận được không ít công pháp, linh khí.
Phần lớn trong số đó vẫn là do các nữ tu của Tiêu Dao Cung tặng cho hắn.
Hôm nay, Tuyết Mạc đang nghiên cứu công pháp giữ gìn nhan sắc mà Tứ trưởng lão tặng cho hắn.
Tống Càn cầm một phong thư đi vào.
- Mạc trưởng lão, thư của ngài.
- Ồ?
Tuyết Mạc có chút nghi hoặc, không ngờ lại có người viết thư cho mình.
- Mạc huynh thân ái.
- Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngươi ta đã nhiều năm không gặp.
- Nhiệm kỳ mười năm đã đến, ta cũng sắp phải hồi tông.
- Lần chia tay này có lẽ là vĩnh viễn, nhân dịp này, thành tâm mời Mạc huynh đến Tiêu Dao Cung một chuyến.
- Giả Lỗi.
Tuyết Mạc mỉm cười cất bức thư, không ngờ Giả Lỗi vẫn còn nhớ đến mình.
Bạn bè của Tuyết Mạc không nhiều, hợp ý hắn chỉ có vài người.
Tử Vi tính là một, lão Phùng tính là một, Giả Lỗi tính là một, còn lại chính là Tống Càn trước mắt.
- Đi thôi, Tống Càn, Tiêu Dao Cung.
- Được~
Hai người lập tức dùng phí kiếm bay về phía phường thị.
Họ không nhìn thấy, Đào Uyên đang nhìn bóng lưng rời đi của họ.
- Tên này, rõ ràng ba năm trước đã sắp hết thọ, tại sao vẫn chưa chết?
- Bổng lộc của trưởng lão không thấp, phải hỏi xem hắn còn sống được mấy năm nữa.
Ban đầu Đào Uyên chính là thấy Tuyết Mạc sống không được bao lâu nên mới mời hắn đến làm trưởng lão giảng dạy.
Không ngờ lão già Tuyết Mạc này sống dai như vậy.
Đối với tu sĩ mà nói, điều quan trọng nhất vẫn là tu vi và lực chiến đấu, chỉ có thực lực mạnh mới có thể chiếm lĩnh được nhiều địa bàn, phân chia được nhiều tài nguyên hơn.
Nếu Tuyết Mạc cũng có tu vi Linh Đan Cảnh thì tốt rồi, đằng này chỉ mới Linh Khí Cảnh.
Tu vi này làm Trưởng lão tạm thời thì được, chứ lâu dài thì không ổn.
Nhưng Tuyết Mạc cũng đâu có phạm lỗi gì, Trưởng lão cũng không thể nói thăng là thăng, nói giáng là giáng.
Quan trọng nhất là, Đào Uyên rất xót mấy khoản bổng lộc phát cho Tuyết Mạc.
Mỗi lần gặp Tuyết Mạc ở Tiêu Dao Cung, trong lòng Đào Uyên lại thấy khó chịu.
Tự nhiên, Tuyết Mạc không biết Đào Uyên đang nghĩ gì.
Lúc này hắn và Tống Càn vừa đến phường thị.
Giả Lỗi đang giao dịch với một tu sĩ mới đến, thấy Tuyết Mạc và Tống Càn ở ngoài cửa tiệm liền vội vàng đi ra.
- Lão Mạc, ngươi đến sớm vậy.
Tuyết Mạc cười hỏi:
- Thế nào, xong việc rồi à?
Giả Lỗi gật đầu:
- Xong rồi, đi thôi!
Ba người lập tức đi về phía Tiêu Dao Cung.
- Lão Mạc, mấy năm nay sống thế nào?
- Cũng tạm, ngày ngày ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, thỉnh thoảng đến Tiêu Dao Cung ngâm chân, cuối tháng còn có bổng lộc, cũng tốt.
- Lão Mạc, hôm nay ta muốn lên lầu hai ~
Tuyết Mạc...
Nếu là trước đây, Tuyết Mạc nhất định sẽ đi theo, đương nhiên, đừng hiểu lầm, hắn chỉ là lên nghe kể chuyện thôi.
Nhưng mà những câu chuyện ở Tiêu Dao Cung đều là do hắn dạy cho mấy nữ tu kia, tự nhiên cũng chẳng còn hứng thú gì mà nghe nữa.
Tuy nhiên, Tuyết Mạc không lên lầu hai, hắn cũng không khuyên Giả Lỗi đừng lên.
Mỗi người đều có sở thích riêng.
- Ngươi cứ đi đi, chúng ta ở phòng riêng dưới lầu đợi.
- Được!
Giả Lỗi cũng không ép buộc.
Hắn cũng sợ Tuyết Mạc lên rồi sẽ không xuống nổi.
Dù sao với dung mạo của Tuyết Mạc thì ai cũng lo lắng điều này.
Tuy nhiên, rắc rối lại đến sau khi Giả Lỗi gọi tên một nữ tu.
Trên lầu hai, một tiếng chửi ầm vang vọng xuống.
- Mẹ kiếp, tên chó nào dám giành Tây Thi của ta, bước ra đây, không đánh cho ngươi ra bã thì đừng hòng đi cho!
Địa điểm quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, giọng nói quen thuộc.
- Ê, Lão Mạc!
- Chết tiệt, Lão Phùng!
Một lát sau.
Trong phòng riêng ở lầu một, Tuyết Mạc, Lão Phùng, Tống Càn, Giả Lỗi bốn người thoải mái nằm ngâm mình trong hồ linh tuyền.
- Lão Mạc, không ngờ ngươi đã thật sự trở thành tu sĩ rồi, hơn nữa còn tu luyện đến Linh Khí Cảnh tầng chín.
- Haha, Lão Phùng, không ngờ ngươi vẫn là một tu sĩ, hơn nữa lại là Linh Đan Cảnh.