Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão

Chương 33: Không hiểu sao trở thành Huyết Ma lão tổ (1)

Chương 33: Không hiểu sao trở thành Huyết Ma lão tổ (1)

- Ít nói nhảm, đi theo ta!

Tuyết Mạc không biết những suy nghĩ đen tối trong lòng Mộ Dung Tuyết, nếu hắn biết chắc chắn sẽ trực tiếp ra tay đánh chết nàng.

Tuyết Mạc dẫn Mộ Dung Tuyết đi không xa thì dừng lại.

Ném cho Mộ Dung Tuyết một thanh linh khí hình dạng cái xẻng, Tuyết Mạc liền bỏ đi.

Hắn còn cần phải đi xem thử phụ cận có tu sĩ Ma Diễm Tông nào chạy thoát hay không.

Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn linh khí trong tay.

- Ta~

Cuối cùng nàng vẫn đỏ mặt, hướng về phía ngọn núi đào lên.

Người khác kết hôn đều được tặng linh thạch pháp khí, không ngờ mình lại phải tự mình đào động phủ.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết có chút tủi thân.

Không thể không thừa nhận, linh khí cái xẻng này thật sự rất thích hợp để đào động phủ.

Mạc dù Mộ Dung Tuyết bị thương, nhưng vẫn đào rất nhanh.

Chỉ trong nửa ngày, nàng đã đào ra một cái động phủ ba phòng ngủ, một phòng khách.

- Một phòng tu luyện, một phòng trồng linh thảo, một phòng ngủ, chắc là đủ rồi.

Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng lau mồ hôi không tồn tại trên trán.

Đối với động phủ trước mắt, nàng vẫn rất hài lòng.

Đặc biệt là chiếc giường lớn hai mét kia, hai người ngủ tuyệt đối không chật.

Đúng lúc này, Tuyết Mạc trở về.

Nhìn thấy động phủ trước mắt, Tuyết Mạc cũng rất hài lòng.

- Tiền, tiền bối, như vậy có được không?

Tuyết Mạc gật đầu nói: - Ngươi hãy đứng sau lưng ta.

- Vâng.

Mộ Dung Tuyết ngoan ngoãn chạy đến sau lưng Tuyết Mạc.

Chỉ thấy trong tay Tuyết Mạc một quả cầu lửa bay ra, trực tiếp đập vào vách tường.

- Ầm~

Quả cầu lửa nổ tung, ngọn lửa trong nháy mắt bao trùm toàn bộ vách tường.

Trong chốc lát, động phủ ẩm ướt đã bị hong khô.

Tuyết Mạc liền lấy ra một cái túi trữ vật, sau đó lại từ trong đó đổ ra một đống túi trữ vật.

Mộ Dung Tuyết thấy vậy liền tò mò hỏi:

- Tiền bối, người đang tìm gì vậy?

Tuyết Mạc không ngẩng đầu lên nói:

- Đương nhiên là tìm đồ dùng sinh hoạt rồi.

- Ồ.

Tuy rằng Tuyết Mạc rất già rồi, nhưng tu vi cao.

Sức hấp dẫn của đàn ông không nằm ở tuổi tác, mà là ở thực lực.

Mộ Dung Tuyết thừa nhận, lúc này nàng có chút kích động.

Rất nhanh, Tuyết Mạc đã tìm thấy mấy cái túi trữ vật chứa đồ lặt vặt.

- Những thứ này đều giao cho ngươi, ngươi xem mà sắp xếp đi, chúng ta ít nhất phải sống ở đây một năm.

- Ồ, vâng, vâng ạ.

Mộ Dung Tuyết kích động nhận lấy túi trữ vật, bắt đầu đổ ra từng món đồ bên trong.

Tuyết Mạc bước ra khỏi động phủ, nhìn về phía xa xa dãy núi bị mình phá hủy, lẩm bẩm:

- Lão phu ở đây chờ các ngươi một năm

- Hy vọng những tên Ma Diễm Tông đi ra ngoài lịch lãm kia, trong vòng một năm sẽ trở về xem thử tông môn của các ngươi~

Đây chính là mục đích Tuyết Mạc tạm thời ở lại đây.

Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc.

Chỉ cần song phương kết thù, hắn sẽ không bao giờ cho đối phương một tia cơ hội và đường sống.

Bất kể là tông môn chính đạo hay ma đạo~.

Chỉ cần hắn có năng lực, sẽ dốc toàn lực giết chết tất cả bọn chúng.

Bao gồm cả thú cưng của đối phương!.

Trong lúc Tuyết Mạc đang suy nghĩ miên man, thời gian bất tri bất giác đã đến tối.

- Tiền, tiền bối, đã sắp xếp xong rồi!

- Tốt.

Tuyết Mạc xoay người bước vào động phủ.

Tuy nhiên, vừa bước vào động phủ, hắn liền trừng lớn hai mắt.

Nhìn thấy cả căn phòng toàn màu đỏ cùng chữ Hỷ to đùng trên tường, Tuyết Mạc trực tiếp chết đứng tại chỗ.

Trong phòng ngủ duy nhất được dọn dẹp giường chiếu, Mộ Dung Tuyết đang nằm trên giường, e lệ dùng chăn che mặt.

- Mẹ kiếp!

- Tiền, tiền bối, nhẹ một chút~



Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong động phủ được dựng tạm bợ này, Tuyết Mạc và Mộng Dung Tuyết đã sống được ba tháng.

Từ Mộng Dung Tuyết, Tuyết Mạc được biết mảnh đất mà hắn đang đứng gọi là Đông Châu.

Mà thế giới mà bọn họ đang ở gọi là Linh Hư Giới.

Linh Hư Giới chia làm ngũ châu, những vùng đất bên ngoài ngũ châu đều được gọi chung là Man Hoang.

Mà nơi Tuyết Mạc từng ở theo lời kể của Mộng Dung Tuyết chính là Man Hoang chi địa.

Man Hoang trong mắt tu sĩ ngũ châu chính là vùng đất cằn cỗi.

Ngoại trừ một số hoạt động buôn bán, tu sĩ ngũ châu rất ít khi đặt chân đến Man Hoang chi địa.

- Tiền bối, người đến từ Man Hoang sao?

- Ừm, có lẽ vậy, nhưng tu sĩ bên ta không gọi là Man Hoang.

- Vậy gọi là gì?

- Thần Châu.

………….

Mộng Dung Tuyết có chút cạn lời, nhưng nghĩ lại cũng rất bình thường, giống như một số tiểu tông môn, đặt tên đều rất bá đạo.

Ngày hôm nay, Tuyết Mạc vẫn không nhịn được mở miệng hỏi:

- Mộng Dung Tuyết, Đông Châu có cách nào trẻ lại không?

Mộng Dung Tuyết vô cùng chắc chắn gật đầu nói:

- Nhất định là có!!

Tuyết Mạc nghe vậy lập tức kích động.

Chỉ cần có được công pháp trẻ lại, hắn sẽ lập tức rời khỏi đây, trở về Nam Dương Quốc dưỡng lão.

Tuy nhiên, Tuyết Mạc vẫn không đi, mà ở lại đây tròn một năm.

Nói cũng kỳ lạ, thật sự để hắn đợi được mấy tu sĩ.

Tuyết Mạc không chút do dự, trực tiếp đánh lén đối phương.

Về phần có khả năng giết nhầm, đó không phải là phạm vi cân nhắc của Tuyết Mạc.

Có thể đến nơi này cũng không phải loại tốt đẹp gì.

Đương nhiên, bản thân hắn cũng không phải loại tốt đẹp gì.

Chứng kiến thủ đoạn sấm rền của Tuyết Mạc, trong lòng Mộng Dung Tuyết cũng là thấp thỏm bất an.

Nàng vô cùng lo lắng Tuyết Mạc một lời không hợp liền diệt khẩu nàng.

Đương nhiên, Tuyết Mạc cũng từng có ý nghĩ này.

Nhưng cuối cùng Tuyết Mạc vẫn tha cho Mộng Dung Tuyết.

Bởi vì vào thời khắc hắn chuẩn bị động thủ, Mộng Dung Tuyết đã dùng đạo tâm của mình phát thệ, nếu nàng tiết lộ một chữ về những chuyện đã thấy trong một năm nay thì sẽ lập tức bạo tạc.

Uy lực của việc phát thệ, Tuyết Mạc đã từng chứng kiến.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch