Chương 70: Tuyết Mạc không có cảm giác phương hướng (1)
Không có bất kỳ câu hỏi hay điều tra nào, chỉ cần nộp tiền.
Sau khi nộp tiền, hai người liền nhận được lệnh bài thân phận khắc tên mình.
Tuyết Mạc là Trưởng lão ngoại môn, Chu Thái là Chấp sự ngoại môn.
Tuyết Mạc lập tức hiểu ra, những môn phái nhỏ này tương đương với những kẻ môi giới làm chứng minh thư giả.
Còn đối với việc những người gia nhập môn phái sẽ làm gì, bọn họ đều không quản.
Đến lúc đó cho dù có xảy ra chuyện gì, những môn phái nhỏ như bọn họ muốn giải tán là giải tán ngay lập tức.
Tuyết Mạc và Chu Thái hẹn nhau ngày mai xuất phát liền đi nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, khi Tuyết Mạc tìm Chu Thái vào ngày hôm sau thì phát hiện tên này đã biến mất.
Tuyết Mạc từ sáng sớm đợi đến tận chiều tối vẫn không thấy Chu Thái đâu.
- Xem ra tên này lại đi tìm nữ tu rồi.
Nghĩ đến đây, Tuyết Mạc không định đợi nữa.
Hiện tại đã đến địa phận Thiên Sơn, tiếp theo Chu Thái cũng không giúp được gì nữa.
Tuy nhiên, ngay khi Tuyết Mạc chuẩn bị rời đi một mình, ngọc giản truyền âm của hắn rung lên.
Ngọc giản truyền âm này là Tuyết Mạc mới mua cách đây không lâu, bên trong chỉ có một người bạn là Chu Thái.
Tuy nhiên, đây là một ngọc giản truyền âm bình thường đến không thể bình thường hơn, phạm vi hiệu quả không đến năm ngàn dặm, thậm chí còn bị nhiều nhiễu loạn.
- Hướng Đông Nam ba ngàn tám trăm dặm, mau đến đây!
Chỉ có một tin nhắn ngắn gọn, khi Tuyết Mạc hỏi tình hình cụ thể của Chu Thái thì ngọc giản không còn phản hồi nữa.
Tuyết Mạc lập tức nhíu mày.
Từ giọng điệu trong ngọc giản, Tuyết Mạc không khó để đoán ra Chu Thái đã gặp rắc rối.
Nói thật, hắn không muốn ra mặt giúp người khác hay xen vào chuyện bao đồng.
Tuy nhiên, nể mặt Chu Thái đã dẫn mình đi dạo nhiều nơi~ tăng thêm nhiều kiến thức, cũng như giúp mình trà trộn vào Thiên Sơn, Tuyết Mạc vẫn quyết định đi xem sao.
Tuy nhiên, chỉ cần hơi cảm thấy nguy hiểm, Tuyết Mạc sẽ không chút do dự lập tức rút lui.
Đương nhiên, Tuyết Mạc cũng khá tự tin vào thực lực của bản thân.
Không lâu sau, Tuyết Mạc đã đến địa điểm mà Chu Thái đã nói.
Đây là một hòn đảo không lớn, diện tích chỉ khoảng một nghìn dặm.
Nhưng Tuyết Mạc lại không thể dùng thần thức dò xét tình hình bên trong đảo, điều này khiến Tuyết Mạc nhíu mày.
Tuyết Mạc không trực tiếp tiến vào trong đảo, mà liên tục bay vòng quanh hòn đảo nhỏ trước mặt.
Tuy nhiên, hòn đảo trước mặt lại không hề tầm thường như vẻ ngoài của nó.
Trên bầu trời hòn đảo là những đám mây dày đặc, cho dù là tầm nhìn hay thần thức của Tuyết Mạc đều không thể xuyên qua những đám mây này.
Tuyết Mạc thử hạ thấp độ cao xuống dưới đám mây để quan sát hòn đảo, tuy nhiên, đám mây giống như một kết giới, trừ khi dùng bạo lực phá hủy nó, nếu không căn bản không thể xuyên qua.
Tuy nhiên, dựa vào năng lượng ẩn chứa trong tầng mây, Tuyết Mạc có thể phán đoán rằng nơi này vẫn chưa đủ nguy hiểm đối với hắn.
Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, Tuyết Mạc quyết định trực tiếp tiến vào trong đảo.
Ngay khi đáp xuống đảo, Tuyết Mạc đã cảm nhận được một luồng cấm chế kỳ lạ.
- Cấm bay sao?
- Tên Chu Thái này chẳng lẽ lại chạy đến cấm địa của một tông môn ẩn thế nào đó rồi?
Nhìn bãi cát dưới chân, rồi lại nhìn khu rừng rậm rạp phía trước, Tuyết Mạc hơi do dự một chút rồi bước về phía khu rừng.
Càng đi sâu vào trong, Tuyết Mạc càng cảm thấy hòn đảo này trở nên ngột ngạt.
Yên tĩnh, quá yên tĩnh.
Mạc dù cây cối xung quanh um tùm rậm rạp, nhưng lại không hề có một tiếng động nào.
Không có tiếng chim hót côn trùng kêu, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi qua lá cây cũng không có!.
Âm thanh duy nhất tồn tại chính là tiếng bước chân của Tuyết Mạc!
- Cảnh báo, cảnh báo.
- Ký chủ đang bị tổn thương nghiêm trọng, đề nghị lập tức rời khỏi.
- Sinh mệnh hiện tại chỉ còn 0. 01 điểm.
- Cảnh báo, cảnh báo.
- Ký chủ đang bị tổn thương nghiêm trọng, đề nghị lập tức rời khỏi.
- Sinh mệnh hiện tại chỉ còn 0. 01 điểm.
- Cảnh báo, cảnh báo.
- Ký chủ đang bị tổn thương nghiêm trọng, đề nghị lập tức rời khỏi.
- Sinh mệnh hiện tại chỉ còn 0. 01 điểm.
Nghe thấy âm thanh cảnh báo từ hệ thống liên tục vang lên trong đầu, Tuyết Mạc lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, hắn không phát hiện ra điều gì bất thường, hắn cũng có thể chắc chắn rằng xung quanh không có ai đang âm thầm tấn công mình.
Nhưng âm thanh cảnh báo của hệ thống trong đầu vẫn không ngừng nhắc nhở hắn đang bị tấn công.
Thấy vậy, Tuyết Mạc lập tức xoay người chạy về hướng đường cũ.
Tuy nhiên, hắn chỉ mất mười phút để đi vào, nhưng đã đi ngược lại nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bãi cát lúc đến.
Thậm chí hắn còn không nhìn thấy bìa rừng.
- Chết tiệt, hình như lạc đường rồi!
Điều mà Tuyết Mạc không biết là, trên bãi cát hắn đi vào, Chu Thái đang hưng phấn nhìn về phía hắn.
- Nhanh lên, sắp có thể thôn phệ thân thể của tên này rồi!
- Chết đi, chết ở Đảo Tịch Tĩnh này đi!
Chu Thái liếm đôi môi khô khốc, đá bay một khúc gỗ mục dưới chân.
Tuy nhiên, ngay khi khúc gỗ bay ra ngoài, tám đại hán của Linh Kiếm Tông đã nhảy ra.
- Hahaha, ngươi không đá bay khúc gỗ thì chúng ta còn khó mà tìm thấy ngươi!
Chu Thái (sững sờ).
…
- A lô, có ai không?
- Có phục kích không vậy?
Khác với tưởng tượng của Chu Thái, Tuyết Mạc không hề hoảng sợ mà thong thả tìm kiếm tung tích của hắn.
Về phần thông báo bị tấn công của hệ thống, Tuyết Mạc cũng đã xử lý ổn thỏa.
Hắn trực tiếp tắt thông báo của hệ thống đi!
Quả nhiên, không còn tiếng thông báo của hệ thống, Tuyết Mạc không còn bị thương nữa.