Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Cứu Vãn Nữ Thần

Chương 87: Cường giả võ đạo

Chương 87: Cường giả võ đạo




Sau khi Lý Phong triệt để quen thuộc với lực lượng, liền đi đến trước mặt Triệu Bằng, dùng chân đá vào đầu Triệu Bằng một cái, mở miệng nói: "Uy, ánh mặt trời chiếu đến đít rồi đấy, tỉnh lại đi."

"Ngô. . ." Triệu Bằng mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, đợi hắn nhìn thấy Lý Phong mới nhớ lại tình cảnh của mình, một lần nữa gào thét như con heo bị chọc tiết.

"Chát"

Lý Phong tát vào mặt Triệu Bằng, trêu cợt: "Im cái mỏ lại, ta mới là người bị hại có được không? Ngươi kêu nữa có tin ta giẫm chết ngươi không?"

Vừa nói xong, Lý Phong đứng dậy đặt chân lên đầu Triệu Bằng.

"Ta. . . Ta không kêu nữa, có gì cứ hảo hảo nói chuyện." Triệu Bằng không dám hoài nghi lời nói của Lý Phong, cảm giác đau đớn khi Lý Phong đạp gãy tứ chi của hắn vẫn còn mới mẻ!

"Thế thì phải xem ngươi định giải quyết chuyện này thế nào." Lý Phong ngồi xổm người xuống chĩa súng vào đầu Triệu Bằng, ra vẻ nghiền ngẫm nói.

Có thù không báo không phải là quân tử, hai ông cháu Triệu Tể dám tìm người bắt cóc hắn thì phải bỏ ra cái giá lớn tương ứng, chỉ đạp gãy tứ chi Triệu Bằng còn chưa đủ để dập tắt lửa giận trong lòng Lý Phong.

"Ngươi. . . Ngươi muốn giải quyết như thế nào?" Sắc mặt Triệu Bằng tái nhợt, run rẩy nói.

"Ngươi có đề nghị gì thì cứ nói ra, ta đây không có ưu điểm gì, chỉ được cái dễ nói chuyện, nếu như ngươi bỏ ra điều kiện đủ để ta cảm thấy hài lòng, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng." Lý Phong lấy ngòi súng ngoáy tròn một vòng lên trán Triệu Bằng, đùa cợt nói.

"Ta. . . Ta. . . Ta bồi thường tiền, bồi thường tiền, được không?" Triệu Bằng không chút nghĩ ngợi liền nói, hắn cũng không phải mỹ nữ, không cách nào thông qua hiến thân để được Lý Phong tha thứ, vậy cũng chỉ có thể bồi thường tiền.

"Tiền? Tiểu gia gần đây không thiếu tiền, đổi điều kiện khác đi." Lý Phong trực tiếp phủ quyết đề nghị của Triệu Bằng.

"Không cần tiền, vậy ngươi muốn ta đền mạng?" Triệu Bằng run rẩy, sợ hãi không thôi mà cầu xin: "Đừng giết ta, có điều kiện gì ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được ta nhất định thỏa mãn ngươi!"

"Được, vậy ta cũng không nói nhảm nữa, gọi gia gia ngươi đến nơi đây ta liền thả ngươi, như thế nào?" Lý Phong rốt cục nói ra mục đích chính thức của bản thân.

Cái này liên quan đến tâm lý học, nếu như ngay từ đầu Lý Phong đưa ra yêu cầu này, Triệu Bằng chắc chắn sẽ không đáp ứng, nhưng sau khi hắn đã cự tuyệt Triệu Bằng một lần, Triệu Bằng sẽ phải cân nhắc thật tốt.

Quả nhiên, trên mặt Triệu Bằng hiện lên vẻ xoắn xuýt , sau một hồi lâu mới cắn răng nói: "Lý thiếu, có thể đổi yêu cầu khác không, ta không thể hại gia gia của mình a. . ."

"Thật là hiếu thuận, vậy ngươi đền mạng đi." Vừa mới nói xong, Lý Phong làm bộ muốn giẫm lên đầu Triệu Bằng.

"Chờ một chút!" Triệu Bằng hét lớn một tiếng, sắc mặt khó coi nói: "Lý Phong, ta thừa nhận chuyện này là chúng ta không đúng, nhưng mà ngươi cũng đừng khinh người quá đáng, Triệu gia chúng ta cũng không phải dễ trêu!"

"Gia gia của ta không chỉ nhận biết hảo hán giang hồ, còn biết cả cường giả võ đạo, nếu ngươi dám đụng đến ta, gia gia của ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!"

"Cường giả võ đạo?" Lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, hắn đúng là lần đầu tiên nghe thấy cái danh từ này, có quan hệ gì với cường giả cấp thế giới mà hệ thống đề cập?

"Không sai, có phải ngươi đã cho rằng mình rất giỏi đánh đấm? Nhưng rất đáng tiếc, ngươi ở trước mặt cường giả võ đạo căn bản không đáng chú ý!"

"Những cường giả võ đạo kia có thể giết người từ xa, đi trên mặt nước, giết người đối với bọn hắn đơn giản như lấy đồ trong túi, cảnh sát cũng tìm không ra bất luận chứng cứ gì. Gặp phải loại cường giả này, ngươi tự hỏi có mấy phần cơ hội sống sót?" Triệu Bằng khôi phục trấn định, lòng tin ngập tràn.

Trong nháy mắt, Lý Phong đúng là thật sự bị Triệu Bằng dọa sợ, giết người từ xa? Đi trên mặt nước? Cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết bước ra đời thực a!

"Hệ thống, ta cần phải lên tới cấp bậc gì mới có thể giết người từ xa, đi trên mặt nước?" Vì xác định lời nói của Triệu Bằng là thật hay giả, Lý Phong trực tiếp xin giúp đỡ.

"A- cấp là được rồi."

Thanh âm của Chí Linh tỷ tỷ cho Lý Phong ăn một viên thuốc an thần, hắn mới có được hệ thống mấy ngày cũng đã là B- , lên tới A- hẳn cũng không cần thời gian quá dài a?

Vả lại, những cường giả võ đạo kia có trâu bò hơn nữa, cũng có quan hệ cọng lông gì với Triệu Bằng ngươi?

"Cho nên ngươi mới dám uy hiếp ta, đúng không?" Lý Phong cúi người nhìn thẳng hai mắt Triệu Bằng, chậm rãi hỏi.

"Không phải uy hiếp, chỉ là đang trình bày một sự thật, gia gia của ta quan hệ rất rộng, ngươi làm gì cũng nên chừa lại một con đường để sau này nhìn mặt nhau." Triệu Bằng còn tưởng rằng Lý Phong đang sợ, không khỏi cười lạnh nói.

"Sắp chết đến nơi còn dám già mồm, ngu ngốc!" Lý Phong cười lạnh một tiếng, đánh một quyền tới mặt Triệu Bằng.

"Phanh "

Triệu Bằng còn chưa kịp hét thảm một tiếng, đã bị Lý Phong đánh ngất đi, trên mặt còn lưu lại biểu lộ chấn kinh không tin nổi.

Hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Lý Phong dám mặc kệ lời uy hiếp của hắn? Chí ít cũng phải cân nhắc một phen a!

"Uy, sở cảnh sát đúng không, ta muốn báo án. . ."

Sau khi đánh ngất xỉu Triệu Bằng, Lý Phong liền móc điện thoại di động báo cảnh sát.

Lý Phong vốn không nghĩ tới chuyện giết Triệu Bằng, một là hắn chưa từng giết người, nhất thời không bước qua được ranh giới này, hai là hắn không nắm chắc sau khi giết Triệu Bằng còn có thể thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát.

Huống hồ đối với loại người ăn sung mặc sướng như Triệu Bằng, ngồi tù sẽ còn khổ sở hơn là tử vong!

Hắn đầu tiên là định bảo Triệu Bằng dẫn Triệu Tể đến nơi đây, thuận tiện giải quyết Triệu Tể, nhưng Triệu Bằng không mắc câu, Lý Phong cũng không nắm chắc chỉ dựa vào một tin tức liền dẫn Triệu Tể tới, nên dứt khoát giao việc này cho cảnh sát xử lý.

Cảnh sát rất nhanh đã có động tác, Lý Phong vừa tắt điện thoại di động hơn mười phút, đã có ba chiếc xe cảnh sát đến nơi đây, tiếp theo một đám cảnh sát đi xuống xe, cấp tốc phong tỏa xung quanh nhà kho.

Cầm súng, bắt cóc, đây là án hình sự, tính chất rất ác liệt, cảnh sát coi trọng cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng vượt khỏi suy đoán của Lý Phong là, trong những cảnh sát kia có một người quen —— Tưởng Mộng Dao!

"Lại là ngươi?" Sau khi Tưởng Mộng Dao nhìn thấy Lý Phong lập tức lộ ra khuôn mặt như là đang gặp quỷ.

"Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không muốn gặp ngươi." Lý Phong bất đắc dĩ trợn mắt lên một cái, tình cảnh lần trước hắn ở trong phòng thẩm vấn nằm chồng lên nhau với Tưởng Mộng Dao vẫn còn rõ mồn một trước mắt, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải.

Cô nàng bạo lực này cũng không dễ chọc, may mà hôm nay hắn là người bị hại, Tưởng Mộng Dao hẳn sẽ không làm khó hắn. . . nhỉ?

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Tưởng Mộng Dao không phải là người cục thành Đông sao, chỗ này rõ ràng do cục thành Tây quản hạt, sao nàng lại tới a?

"Vừa rồi là ngươi báo động?" Tưởng Mộng Dao kinh nghi bất định liếc nhìn hiện trường một lượt, không cần hỏi cũng có thể nhìn ra nơi này đã từng phát sinh chiến đấu kịch liệt.

"Không sai, ba tên cướp này bắt cóc ta đến đây, sau đó bị ta nắm lấy cơ hội đánh ngất đi." Lý Phong giới thiệu sơ lược những chuyện đã xảy ra.

Tưởng Mộng Dao ngược lại không có biểu thị gì, trước đây nàng đã từng chứng kiến thân thủ của Lý Phong, nhưng những cảnh sát khác đều lộ vẻ sững sờ.

Một người đối mặt ba tên cướp có súng, lại còn có thể nắm lấy cơ hội phản kích? Đóng phim à?

"Hừ, ai biết ngươi nói thật hay giả, đứng im đừng nhúc nhích!" Tưởng Mộng Dao cười lạnh một tiếng, móc ra còng tay đi đến chỗ Lý Phong. .

Lý Phong: "? ? ?"

Không phải chứ. . . Ta dù sao cũng là người bị hại ai, chẳng lẽ cô nàng này muốn lợi dụng việc công báo thù riêng? !




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch