Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 33: Nhiệm vụ thứ 2

Chương 33: Nhiệm vụ thứ 2




Sau khi giải trừ được chấp niệm, thân thể Lý Mộng liền bắt đầu toả ra ánh sáng trắng nhu hòa.

Bên trong ánh sáng, thân thể Lý Mộng càng ngày càng trong suốt.

Nó nói cảm ơn với hai chị em trẻ tuổi kia, nói lời cảm tạ đối với Trần Hạo, Chu Cương, thậm chí còn cảm tạ Triệu Nguyên một năm qua đã chăm sóc cho nó.

Sau cùng, Lý Mộng nhìn Vi Tú Hồng nhếch miệng cười:

- Mẹ, con phải đi rồi, mẹ phải bảo trọng thân thể thật tốt, nếu có cơ hội, kiếp sau con sẽ tiếp tục làm con của người.

Dứt lời, Lý Mộng hóa thành một đám ánh sáng nhỏ, tán đi khắp nơi.

Vi Tú Hồng xúc động tâm thần, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lần nữa không kìm được chảy xuống, hai tay gắt gao che miệng, nỗ lực áp chế chính bản thân không được phát ra âm thanh nức nở.

Cô gái trẻ tuổi ôm vai Vi Tú Hồng, tinh tế trấn an.

- Tôi thấy hai người nên mang chị ấy lên xe trước đi, buổi tối âm hàn, bi thương quá độ sẽ làm bị thương thân thể.

Trần Hạo nhắc nhở một câu.

Ánh mắt cô gái trẻ tuổi phức tạp nhìn thoáng qua Trần Hạo, đỡ Vi Tú Hồng bước chậm rời đi.

Ngược lại là người thanh niên, lá gan không nhỏ, trải qua một hồi xúc động, lúc này cư nhiên lộ ra vẻ hưng phấn... như một đứa trẻ con.

Trần Hạo xoay người, nhìn về phía Triệu Nguyên nói:

- Chuyện của anh tôi vẫn nhớ, tôi sẽ từ từ giúp anh. Mặt khác, người bạn này của anh ở mãi đây cũng không là là chuyện tốt, anh gọi hắn ra đây, nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh, không phải là khách khí, không có thương lượng gì cả, nếu không nghe, tôi cũng không phải không có biện pháp đối phó hắn.

Triệu Nguyên sửng sốt, không nghĩ tới Trần Hạo lại còn muốn lôi đồng bạn của mình ra.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Lý Mộng đi rồi, chờ khi mình tìm được một phần của mẫu thân, sau khi cởi bỏ chấp niệm cũng phải lên đường, đến lúc đó sẽ chỉ còn lại một mình hắn ở nơi này, rất cô đơn.

Sinh tiền tương giao, sau khi chết trăm năm làm bạn, cảm tình không không hề kém hơn một đôi vợ chồng già đồng tâm. Tuy rằng cuối cùng người bạn này không chịu nổi mê hoặc mà đi làm hại người khác, nhưng cũng đã chịu quả báo rồi, hôm nay mình không không thể không quan tâm.

Triệu Nguyên lên tiếng trả lời, hóa thành âm khí, quay lại đáy sông.

Chu Cương lúc này ngạc nhiên hỏi:

- Thế nào? Chú muốn giúp tên ác quỷ đã hại chết Lý Mộng?

Trần Hạo nói:

- Tuy rằng làm chuyện sai lầm, thế nhưng có thể tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm trăm năm đã là cực kỳ khó khăn, sở dĩ phạm sai lầm, phỏng chừng cũng là bị oan hồn tàn độc trong nhà Lý Mộng ảnh hưởng, cho nên em muốn giúp một chút, miễn cho hắn ở chỗ này, sau khi khôi phục lại sẽ gây thêm phiền phức.

Chu Cương gật đầu. Biểu thị đã hiểu.

Giống như chính bản thân hắn làm một người cảnh sát, không chỉ diệt cỏ tận gốc, mà còn phải dự phòng phạm tội, như vậy mới có thể làm cho nhân dân an cư lạc nghiệp. Một tên ác quỷ đã từng hại người, nếu không quan tâm thì sau này nhất định sẽ có động cơ để tiếp tục phạm tội, nếu như cứ bỏ mặt không quản thì quả thật vô trách nhiệm quá.

Thế nhưng Chu Cương lại không biết, Trần Hạ sở dĩ nhân từ như thế này là vì hắn không có khả năng giết được quỷ hồn kia, lại sợ tên này ngầm hại người, còn không bằng trực tiếp siêu độ, miễn cho tên kia làm thêm chuyện xấu, đỡ phải gánh thêm trách nhiệm.

Rất nhanh, Triệu Nguyên lần nữa trở về, bên cạnh có một quỷ hồn áo xanh âm thân ta rã, thoạt nhìn niên kỷ so với Triệu Nguyên còn lớn hơn một chút.

Lúc nam tử áo xanh thấy Trần Hạo, thân thể có chút phát run, không thể không sợ, người ta là cao nhân chân chính đó, thoáng cái liền đem trăm năm tu hành của mình đánh trở về nguyên hình, đừng nói làm ác, lúc này nếu bị đánh một lần nữa nhất định sẽ hồn phi phách tán, cho nên Trần Hạo lên tiếng uy hiếp, hắn không dám không nghe, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra.

- Đại sư, đây là người bạn tốt lúc còn sống của tôi, Phiền Đan, chúng tôi đã ở cùng nhau trăm năm bên dưỡi Liễu Hà rồi, trước phạm ác, đã biết sai, cầu xin đại sư thủ hạ lưu tình.

Triệu Nguyên nói, đối với Trần Hạo cúi đầu thi lễ.

Phiền Đang vội vàng đi theo hành lễ, nói:

- Tiểu sinh lúc trước lòng sinh ác niệm, hại tính mạng người, hôm nay hoàn toàn tỉnh ngộ, xin đại sư khoan dung siêu độ.

Trần Hạo tức giận:

- Được rồi, người sau khi phạm sai lầm đều có thái độ như thế, là thật tâm hối cải hay là khiêm tốn giả ý, trong lòng mình tự biết rõ ràng. Tôi cũng không muốn biết. Bất quá tà khí ác niệm trên người anh bị tôi đánh tan, còn có một cơ hội cứu vớt, anh nói cho tôi một chút, trước khi chết anh có chấp niệm gì?

Đối mặt quỷ hồn khác nhau, thái độ đều phải khác nhau.

Dễ nói chuyện, vậy thì vui vẻ hợp tác, còn nếu như khó nói chuyện, vậy thì xin lỗi phải đè ngươi ra để hợp tác rồi, dù sao cũng do ta làm chủ, như vậy mới có thể không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thuận thuận lợi lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Phiền Đang ngược lại không nghĩ tới, chính bản thân hắn cư nhiên còn có cơ hội, đại hỉ, vội vàng nói:

- Bẩm báo đại sư, tiểu sinh chấp niệm là khoa cử.

Trần Hạo:

- ...

Biểu tình chậm rãi âm trầm, ánh mắt Trần Hạo lộ ra vẻ bất mãn.

Giỡn mặt với ta hả?

Khoa cử? Đây là thời đại nào rồi, ông cho là vẫn còn cái thời thi tú tài thăng quan tiến chức à, còn đặc biệt khoa cử, tui đi đâu tìm khoa cử cho ông.

- Khụ khụ, đại sư, chấp niệm Phiền huynh thật có chút khó khăn, bất quá chấp niệm chúng tôi cũng không còn cách nào, chấp niệm của Phiền huynh đối với khoa cử, lúc tôi còn sống có thể hiểu được, đó là tâm nguyện lớn nhất của hắn, chỉ là liên tục hai lần khoa trường thất bại, không cam lòng. Bất quá cũng không phải không có biện pháp, Phiền huynh chỉ là không cam lòng thất bại khoa cử, nếu như đại sư có thể tạo ra một phần bài thi, để cho Phiền huynh làm, sau đó mời một vị lão sư tài giỏi chấm thi, chỉ cần có thể thông qua, ta nghĩ Phiền huynh tất nhiên có thể hoàn thàn tâm nguyện của mình.

Nhãn tình Phiền Dang sáng lên, cấp bách vội vàng gật đầu nói:

- Đúng đúng đúng, tôi chỉ muốn chứng minh bản thân, trăm năm thành quỷ, tôi thời khắc nào cũng không quên học tập, xin đại sư cho tôi một cơ hội.

Ding: Quỷ hồn Phiền Đang, ác linh 103 năm, hoàn thành di nguyện thưởng Bùa Sơ Giải.

Di!

Trần Hạo có chút ghé mắt.

Di nguyện lại còn có thể hoàn thành như vậy? Đúng là không ngờ.

Bất quá có thể gây ra nhiệm vụ, như thế nhất định có thể hoàn thành.

Sắc mặt Trần Hạo hòa hoãn xuống, gật đầu nói:

- Đã như vậy, vậy tôi đi an bài giúp anh, nhớ kỹ lời của anh nói, cũng đừng là lời nói gió thổi mây bay, cố gắng ôn tập một chút, nếu như lần thi này mà rớt thì tôi cũng hết cách giúp anh rồi.

Nói đến học vấn của bản thân, Phiền Đang nhất thời ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:

- Đại sư yên tâm, Đang nhất định không phụ kỳ vọng.

Trần Hạo nhìn về phía Chu Cương, mở miệng nói:

- Chu ca, còn phải làm phiền anh tìm người mang thi cốt của hai vị huynh đài này lên, tìm một chỗ an táng, tất cả chi phí em sẽ thanh toán.

Chu Cương nói:

- Yên tâm đi, đây là việc nhỏ, ngày mai anh sẽ gọi người đến.

Triệu Nguyên cùng Phiền Đang đại hỉ, vội vàng hướng Trần Hạo và Chu Cương cúi người nói lời tạ ơn.

Nhập thổ vi an, đây là truyền thống cổ xưa của Hoa Hạ, bất kể là đột tử hay là tự nhiên tử vong, ai cũng không muốn ném thi cốt lung tung, làm cô hồn dã quỷ.

Làm xong hết thảy, cũng không còn chuyện gì khác, đoàn người Trần Hạo rời khỏi bờ sông Liễu Hà.

Quay lại vị trí xe đỗ thì cô gái trẻ tuổi muốn xin số điện thoại và WeChat của Trần Hạo, lúc này mới lên tiếng nói:

- Chuyện ngày hôm nay, tôi đại biểu chị Hồng cảm tạ đại sư, bất quá chị Hồng bi thương quá độ, nơi thương tâm này không thích hợp ở lâu, chúng tôi lập tức phải trở về, đại sư khổ cực một phen, chúng tôi không thể không báo đáp, sau này tôi sẽ kính đại sư một phần lì xì, mong đại sư không cự tuyệt, đây là một chút điểm tâm ý của tôi.

Nói xong, cô gái trẻ khởi động BMW, rất nhanh rời đi.

Chu Cương vẻ mặt làm trò nói:

- Cô bé này có ý tứ, anh cảm giác cô ấy không phải chỉ muốn xin số điện thoại và WeChat của chú, không phải chỉ để liên lạc mà còn cho chú một phần thù lao đấy!

Trần Hạo tức giận:

- Chu ca chớ giễu cợt em, bận rộn cả ngày, mệt mỏi muốn nhũn người rồi, chúng ta cũng nên trở về đi, ngày mai còn phải nghĩ biện pháp làm bài thi khoa cử, ài, đồ chơi này em đều chưa thấy qua, cũng không biết làm sao chơi.

Chu Cương lạnh nhạt nói:

- Việc này đơn giản, tìm chị dâu cậu là được, bà nội của cô ấy là giảng viên đại học đấy.

Hể!

Trần Hạo kinh ngạc.

Thật đúng là là chuyện gì hai người này đều có thể giúp mình một tay, phần giao tình này chỉ sợ là kéo không ngừng rồi.

MinhLâm - Lục Đạo






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch