Từ trong nhà Dương nãi nãi đi ra, tâm tình Trần Hạo vẫn rất không tốt.
Đặc biệt nhìn thấy những thân bằng hảo hữu của Dương nãi nãi còn đang chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn không nhìn thấy một tia bi thương, thì càng không được tự nhiên.
Tang sự có hai loại, hỷ tang và bi tang.
Hỷ tang là khi lão nhân tuổi tác quá lớn, nhắm mắt xuôi tay, đây là thọ hết chết già, mặc dù qua đời, lại không cần thương tâm khổ sở, thiên mệnh khó trái, thuận theo tự nhiên là được.
Bi tang lại khác biệt, tuổi nhỏ chết yểu, ốm đau qua đời, sự cố ngoài ý muốn. Chết như vậy mới là đau lòng nhất, bởi vì nhân sinh tốt đẹp căn bản không hưởng được bao nhiêu.
Dương nãi nãi chính là bi tang, bà mặc dù tuổi tác lớn, trên thân rất nhiều bệnh. Nhưng cùng đại đa số lão nhân không sai biệt lắm, đều là chút bệnh thường gặp, nếu như chữa trị thoả đáng, bảo vệ thân thể tốt, tối thiểu còn có thể sống mấy năm thậm chí trên mười năm.
Đáng tiếc, con cái bất hiếu, không ai quan tâm.
Trong lòng đang oán thầm, đột nhiên Trần Hạo nhìn thấy một chiếc Volkswagen chạy tới, dừng lại một bên, sau đó một nam một nữ từ trên xe bước xuống.
Hai người này, nam dáng người mập mạp, một thân hàng hiệu, khí chất người thành đạt, nữ cách ăn mặc diễm lệ, một mặt không kiên nhẫn, thấy thế nào cũng không giống là đến đưa ma.
Trần Hạo nhận ra, mấy người này chính là con trai Dương nãi nãi Tô Văn Chính, con dâu Lý Xảo.
Mặc dù người này bất hiếu, nhưng không thể không nói rất có thủ đoạn, ở bên ngoài làm chủ thầu, kiếm tiền mua nhà ở Đào Thành, thời gian qua sống rất tiêu sái.
Thế nhưng mẹ mình qua đời, ăn mặc không ra dáng thì cũng thôi đi, thế mà nhi tử cũng không mang đến, đây không phải để Dương nãi nãi đến làm quỷ cũng không gặp được tôn nhi một lần cuối sao, người này, tâm thật sự đủ ác.
Sau đó không lâu, đầu bếp nói cơm nước đã chuẩn bị xong, từng đoàn từng đoàn người từ bốn phương tám hướng đi tới.
Trần Hạo rất nhanh liền phát hiện ra mẹ mình.
Cùng mấy người trung niên phụ nữ vừa đi vừa nói, nhìn biểu tình hôm nay hẳn là bội thu.
Quả nhiên, thời điểm Trần mẫu nhìn thấy Trần Hạo, liền mặt mày hớn hở đi tới, tán dương:
- Tiểu Hắc thật sự là mèo cầu tài đó, hôm nay mẹ mang theo nó, thế mà thắng hơn bốn trăm tệ.
Trần Hạo liếc qua mèo mun.
Gia hỏa này một mặt kiêu ngạo, nhìn bộ dáng rất đắc ý, chỉ sợ trận bài này có vấn đề rồi.
Trần Hạo cười nói:
- Thắng thua không không quan trọng, mẹ vui vẻ là được rồi, à, chúng ta đi ăn cơm đi.
Nếm qua cơm rau dưa, đám người dần dần tản đi.
Trần Hạo vốn định ban đêm cùng cha mẹ đoàn tụ một chút, cả nhà tâm sự việc trong nhà.
Bất quá đáng tiếc, tình huống lại không giống như hắn nghĩ.
Trần mẫu lại bị mấy người phụ nữ trung niên không cam tâm thua tiền kéo đi đánh đêm, lần này mèo mun lại không đi theo, lưu lại bên cạnh Trần Hạo.
Ba Trần thì lấy chiếc xe điện chạy về cái ao cá trong nhà.
Đối với hắn mà nói, nhìn thằng con trai một chút là được rồi, dù sao con cái đã trưởng thành, gặp phải chính là vấn đề kết hôn, việc này liền muốn tiền. Cơ bản nhất cũng phải mua căn nhà ở trong thành phố chứ.
Mặc dù con trai có bản lĩnh kiếm lời năm mươi vạn, nhưng thân làm cha, thời điểm Trần Hạo kết hôn hắn cũng muốn gánh một phần, đây là trách nhiệm.
Với lại trong nhà còn thằng út, tiền bạc còn cần phải lo, hắn không thừa dịp hiện tại kiếm tiền, tương lai phải làm sao bây giờ?
Đối với ý nghĩ của ba, Trần Hạo cũng minh bạch, mặc dù rất muốn biểu thị mình hoàn toàn không có áp lực, thế nhưng sự tình mình tu hành, Trần Hạo lại không thể nói.
Sự tình yêu ma quỷ quái là cấm kỵ, dù Trần Hạo biểu hiện có lòng tin, nhưng cha mẹ cũng sẽ không yên lòng.
Cho nên, nhìn mình bây giờ phong quang trở về, cha mẹ vẫn như thường ngày, làm Trần Hạo cảm thấy rất phiền muộn.
Nhìn sắc trời một chút, lúc này trời đã tối.
Lại nhìn nhà Dương nãi nãi vẫn còn náo nhiệt, là thân thích hảo hữu nhà Dương nãi nãi tập hợp một chỗ thủ linh, thuận tiện đánh bạc.
Nghe tiếng la liên tiếp, thoạt nhìn như đang chơi bài cào, đánh cược còn không nhỏ.
Trần Hạo thở dài, có tiền đánh bạc, không có tiền nuôi cha mẹ, thật sự là tác nghiệt, sau khi chết nhất định xuống địa ngục.
Meo ô!
Đột nhiên, mèo mun kinh hô một tiếng,
Trên thân lông tóc xù lên, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía ngoài cửa.
Gà trống cũng có chút mở cánh ra, bất quá rất nhanh nó lại an tĩnh lại.
Trần Hạo cũng phát hiện dị thường, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Trần lão gia tới, đứng tại cổng, huơ huơ tay, một mặt cười ha hả, rất có phong phạm địa chủ.
- Đừng gọi bậy, người này cũng không thể ăn.
Trần Hạo đập đầu mèo mun một chút, sau đó đứng dậy đi qua.
- Ông cố mới tới, con còn chưa chuẩn bị kịp linh vị cho ông, ngày mai con sẽ làm cho ông một cái linh vị.
Trần Hạo ngượng ngùng nói.
Trần lão gia cười nói:
- Không có việc gì, ông không nóng nảy, chỉ là tới đi bộ một chút.
Trần Hạo thầm than, làm quỷ cũng có thể thong dong như thế, quả nhiên là lão địa chủ mà.
Huh? quỷ!
Ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, trong lòng toát ra một ý tưởng.
- Ông cố, ông đến đến rất đúng lúc, con có vấn đề muốn ông hỗ trợ, ông xem có được hay không?
Trần Hạo hỏi.
Trần lão gia hiếu kỳ nói:
- Chuyện gì?
Trần Hạo đem sự tình Dương nãi nãi cáo tri cho Trần lão gia.
Lập tức sắc mặt Trần lão gia trầm xuống.
Khi còn sống thống hận nhất cái gì, hắn đã sớm quên đi, nhưng hiện tại, hắn thống hận nhất chính là con cháu bất hiếu.
- Được rồi, mày muốn ông giúp thế nào?
Trần lão gia hỏi.
Trần Hạo nhếch miệng lên, cười hắc hắc nói:
- Thấy không, bên kia đang đánh bạc, chúng ta quá đó tham gia náo nhiệt đi?
Trần lão gia nhãn tình sáng lên, gật đầu nói:
- Ý kiến hay, ông giúp mày.
Trần Hạo lúc này đứng dậy trở về phòng lấy giấy bút ra, viết một đoạn văn. Lúc này mới cùng Trần lão gia cùng một chỗ, đi hướng nhà Dương nãi nãi.
Mèo mun và gà trống nhìn không hiểu ra sao, hai mắt mê mang.
Mèo mun nhìn về phía gà trống, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Gà trống lắc đầu, biểu thị tui cũng không hiểu.
Tròng mắt mèo mun lập tức hơi híp, cái đuôi như roi vung ra.
Bất quá gà trống cũng không ngốc, đối với con hàng này đã sớm đề phòng mười phần, mèo đen khẽ động, nó liền vèo xuyên ra ngoài, để mèo đen một kích thất bại.
Ha ha ha!
Gà trống vừa chạy vừa gọi, cũng không biết là đắc ý hay là mời Trần Hạo làm chủ cho nó.
Rất nhanh, Trần Hạo liền đi tới nhà Dương nãi nãi, nhìn hơn mười người ngồi quanh thành một vòng, giả bộ một mặt hiếu kì đi vào.
Thấy có người đến, người đánh bạc nhất thời cảnh giác nhìn lại, thấy là Trần Hạo tới, nhãn tình đều sáng lên.
Việc hậu sinh Trần gia phát tài bọn hắn đều biết, trên người vô cùng có tiền.
Kẻ có tiền đó, đây là thứ dân cờ bạc thích nhất.
Lúc này một thân thích Dương gia chào hỏi Trần Hạo, muốn Trần Hạo cùng nhau chơi vài ván.
Trần Hạo tự nhiên giả bộ không chơi, muốn cự tuyệt, nhưng lại bị người lôi kéo, liền ngồi vào bên cạnh Dương Văn Chính.
- Ha ha, chúng ta là chơi nhỏ, đốt thời gian, ông chủ Trần ở bên ngoài kiếm nhiều tiền, còn quan tâm chút tiền ấy sao?
Dương Văn Chính nhường không gian cho Trần Hạo, cười tủm tỉm nói. Khuông mặt mập mạp kia nhìn giống Phật Di Lặc.
Trần Hạo ngượng ngập nói:
- Chưa từng chơi qua loại này nên không hiểu nhiều.
Dương Văn chính nói:
- Chỉ là lớn nhất thắng mà thôi, lớn nhất, sau đó hòa, tán bài….., A lớn nhất, hai ba năm nhỏ nhất,…..chung lớn nhất là 500 tệ, nhỏ nhất là 50 tệ, không giới hạn. Luật chơi chỉ đơn giản thế thôi.
Trần Hạo một mặt cái hiểu cái không, sau đó móc bóp tiền trên người ra.
Túi tiền phình lên, một sấp hơn ngàn tệ, nhìn ánh mắt đám người sáng lên.