Mèo mun lần nữa bắt lấy yêu hồn đại xà, há mồm liền cắn, hút quên cả trời đất, mặt mày hớn hở.
Yêu hồn đại xà không lo được nhiều, thân thể vặn vẹo, nhanh chóng vờn quanh, cuốn lấy mèo mun, tựa hồ muốn đem nó vặn chết.
Mèo mun giật nảy mình, không còn dám hút, muốn tránh thoát.
Thế nhưng là yêu hồn đại xà đã bao lấy, mèo mun điên cuồng phản kích, lại càng ngày càng gấp, vội vàng meo ô trực khiếu hướng Trần Hạo xin giúp đỡ.
Ngay lúc Trần Hạo cởi vòng tay pháp khí chuẩn bị cứu mèo mun, sự tình ngoài ý muốn chợt xảy ra.
Ục ục... Cô cô cô! ! !
Một tiếng gà gáy vang lên.
Âm thanh tiếng gà gáy chấn tứ phương, thanh tịnh dương cương, tựa hồ mang theo lực lượng đặc thù nào đó, chấn tâm linh người.
Nghe thấy thanh âm, yêu hồn đại xà quấn quanh dừng lại.
Trần Hạo nhìn lại, lần nữa trợn mắt hốc mồm.
Quát đờ hợi, đây là gà mình sao?
Chỉ thấy gà trống kém chút bị yêu hồn đại xà thôn phệ sinh cơ, lúc này phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hình thể bành trướng một nửa, ngẩng đầu ưỡn ngực lộ vẻ hùng vĩ, mào gà dựng đứng lên, sung mãn phong phú, giống như tăng khí lên, thần kỳ nhất chính là một thân lông gà, nguyên bản màu vàng đỏ, giờ phút này biến thành màu vàng xanh, mà màu đen phần đuôi, không chỉ trở nên giống như hắc ngọc, mà còn tăng gấp đôi, giống như cái đuôi Khổng Tước.
Giờ phút này, gà trống mở ra hai cánh, ngửa đầu kêu to, trên thân tản mát ra một cỗ khí tức chí dương chí cương.
Đậu đen rau muống, con gà ngu này cũng bật hack rồi! Cmn còn biết biến thân nữa?
Đầu óc Trần Hạo như biến thành não cá vàng, hoàn toàn không cách nào lý giải gà trống biến hóa.
Ngược lại là Trương Tuyền thấy thế, trong mắt hiển hiện một tia phức tạp, trên mặt cũng đầy đau lòng.
Ục ục! Ục ục!
Một tiếng kêu to, gà trống lòng tràn đầy thư sướng, chỉ cảm thấy nhiều ngày biệt khuất tan thành mây khói.
Sau đó nó nhìn về phía yêu hồn đại xà, bên trong mắt nhỏ hiển hiện một tia lăng lệ, sau đó cánh lắc một cái, bay lên.
Lúc phi mình bay lên phía trên yêu hồn đại xà, gà trống cánh vỗ xuống.
Bên trên lông vũ kia mang theo quang mang màu vàng xahnh, giống như lưỡi dao, trực tiếp đem yêu hồn đại xà một phân thành hai, biến thành hai mảnh.
Yêu hồn đại xà nhảy lên kịch liệt, cũng không dám lại làm ầm ĩ, hai mảnh thân thể đồng thời hướng về bên ngoài chạy đi.
Con mắt mèo mun sáng tỏ, làm sao bỏ lỡ cơ hội tốt thế này, trực tiếp bắt lấy một đoạn, gắt gao ôm lấy, há miệng khẽ cắn, điên cuồng thôn phệ.
Mà một đoạn khác cũng bị gà trống bắt lấy, chân gà bén nhọn, tuỳ tiện liền xé rách yêu hồn đại xà sau đó gà miệng cuồng mổ.
Nhiều hơn nhiều hơn...
Trước đó mổ cái tượng thần đều tốn sức, lần này mổ yêu hồn đại xà, lại là như tiểu đao cắt đậu hũ, chớp mắt ngay tại trên thân yêu hồn đại xà lưu lại trăm ngàn lỗ thủng.
Nhận thương tích thế này, thân thể yêu hồn đại xà rốt cục yên tĩnh lại, sau đó chậm rãi tán đi.
Mèo mun nhìn đỏ mắt, cái này đều là mỹ thực thượng hạng đó, ccon gà ngu này thế mà làm hư thuốc bổ của bổn mèo!
Mèo mun một bên tăng tốc thôn phệ, một bên nhìn chằm chằm gà trống.
Gà trống cảm giác được ánh mắt mèo mun, lần này ngược lại kiên cường đi lên, trừng mắt ngược trở về, một bộ lưu cho ngươi một nửa đã là xem ở mặt mũi chủ nhân hai ta rồi, đừng cmn lòng tham không đáy.
Ánh mắt mèo mun phẫn nộ, thế nhưng giờ phút này, cảm nhận được khí tức trên thân gà trống không hề yếu hơn so với nó, nó cũng có một tia kiêng kị.
Con gà ngu đáng chết này, ăn thứ đồ vật buồn nôn như thế lại có thể biến mạnh lên! Điều này không có khoa học chút nào!
Trong khoảnh khắc, một nửa yêu hồn đại xà liền hóa thành hắc vụ, tiến vào bụng mèo mun.
Mèo mun ợ một cái no nê, nhìn vẫn chưa thỏa mãn.
Gà trống không thèm để ý con hàng này, cộp cộp chạy đến bên cạnh Trần Hạo, giơ đầu gà lên, một mặt đắc ý, tựa hồ muốn nói, tui lợi hại đó, nhanh khen tui đi.
Trần Hạo im lặng im lặng.
Thực tình chịu đả kích rồi.
Nuôi con mèo, mèo mẹ nó xoay người.
Nuôi con gà, gà mẹ nó cũng xoay người.
Đến phiên mình, đù mé, cố gắng khổ tu rất nhiều ngày, ngay cả cơ hội trang bức đều không có, còn phải bồi thêm hai cái pháp khí?
Cmn đây là đãi ngộ kiểu gì? Hệ thống đại lão đâu, ngươi ở đâu? Không cho ta lời giải thích nào sao?
Meo ô!
Mèo đen vội vàng cũng chạy tới bên cạnh Trần Hạo, trừng mắt liếc gà ngốc, sau đó tỏ ra moe đáng yêu nhìn Trần Hạo.
Gà ngu chiếm đại tiện nghi, lập tức từ đối tượng bị khi dễ biến thành tồn tại bình đẳng, việc này để mèo đen cảm giác nguy cơ nổi lên.
Đây là muốn tranh sủng với bổn mèo sao?
Gà ngu, chú đừng hòng làm được, chủ nhân ngu xuẩn là của ta.
Động tác hai cái tiểu gia hỏa làm cho Trần Hạo tỉnh táo lại.
Thở dài một tiếng, Trần Hạo nhìn về phía gà trống.
Nói thật, từ bên trên khí tức, gà trống cải biến quang minh chính đại, không có chút âm tà khí tức nào, hiển nhiên biến hóa này là cực tốt.
Chỉ là loại thay đổi này, đến cùng là do nguyên nhân gì? Trần Hạo không hiểu ra sao.
Không phải ở trong ngôi chùa này lấy được bảo bối gì đó chứ?
Trần Hạo suy nghĩ một chút, theo bản năng nhìn về phía Trương Tuyền.
Sau khi xem xét, khóe miệng Trần Hạo co quắp động.
Thời khắc này Trương Tuyền hoàn toàn mặc kệ yêu hồn đại xà có phải bị tiêu diệt rồi hay không, ánh mắt nhìn trừng trừng nhìn gà ngốc, ánh mắt kia u oán thật giống như nữ nhân.
Voãi nồi, sẽ không thật đoán đúng chứ?
- Khụ khụ, Trương miểu chúc, cái kia, yêu hồn đại xà này là chuyện gì xảy ra?
Trần Hạo mở miệng hỏi thăm.
Trương Tuyền lúc này mới kịp phản ứng, đầu tiên là kinh ngạc một lát, chợt chắp tay trước ngực, niệm một tiếng A Di Đà Phật. Sau đó thở dài nói:
- Quả nhiên là bảo vật có linh, tự sẽ chọn chủ, duyên tụ duyên diệt, nhân quả tuần hoàn, ta hiểu rồi.
Vừa mới nói xong, trên thân Trương Tuyền, một cỗ khí tức không hiểu hiển hiện.
Trần Hạo hơi biến sắc mặt, đây là giải khai khúc mắc, muốn siêu độ.
Voãi, tình huống như thế nào vậy? Ông được siêu độ, hệ thống thế nào không nhắc nhở nhiệm vụ cho tui?
Trần Hạo vội vàng nói:
- Trương miểu chúc, người có thể nói rõ một chút không? Có phải con gà này ăn bảo vật gì của ông?
Trương Tuyền ôn hòa cười một tiếng:
- Bảo vật này do Hoành Sơn đại sư mang đến, lưu lại trấn áp yêu hồn, vật này chính là do thần điểu phật môn sinh ra, có uy năng lớn lao, thần kê nuốt vào chính là tạo hóa của nó, mong rằng Trần cư sĩ chăm sóc thật tốt.
Dứt lời, thân ảnh Trương Tuyền từng mảnh tán đi, hóa thành hư vô.
Trần Hạo:
- ...
Vậy là xong rồi?
Thần Điểu là cái chim gì? Còn thứ mà gà ngốc nuốt lại là vật gì, gà ngốc ăn vào sẽ có ảnh hưởng gì? Về sau ta có phải cải thiện cơm nước cho nó hay không? Người nói không tỉ mỉ, con nghe chả biết làm gì luôn!
Trần Hạo quay đầu nhìn gà trống nháy nháy con mắt, đang cố gắng học mèo mun tỏ ra đáng yêu, lập tức không phản bác được.
Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi, con hàng này cho dù ăn được Cửu Chuyển Kim Đan cũng vẫn chỉ là một con gà ngốc.
Ừm, bất quá biến hóa như thế lớn, hiệu quả máu gà kia có phải cũng tăng cường rất nhiều hay không?
Xem ra có thể cân nhắc, tìm thời gian lại xin tí huyết, thử một lần.
Một cái ý niệm trong đầu Trần Hạo toát ra, gà ngốc đang học giả nai lập tức sợ run cả người, trong mắt toát ra thần sắc mờ mịt, không biết vì cái gì có loại dự cảm không tốt.
- Trần gia ta quả nhiên muốn quật khởi!
Đứng ở một bên, Trần lão gia mắt thấy toàn bộ quá trình chiến đấu kịch liệt, lúc này khôi phục bình tĩnh, hai tay một chắp sau lưng, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.
Năm đó đi sớm về tối, nửa đời vất vả, theo đuổi bất quá chỉ là phú quý thế tục.
Mà bây giờ, cháu của mình chính là người trong tiên môn vạn người không có một, còn nuôi hai thần sủng, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng.