Đáng tiếc là trường trung học Đào Thành bảo mật rất nghiêm ngặt, người không có nhiệ vụ hoặc lý do chính đáng thì không thể vào được.
Đưa tay vỗ vỗ kiếm gỗ, kiếm gỗ không run rẩy nữa, dần trở nên an tĩnh lại.
Nhưng không lâu sau đó, kiếm gỗ lại run lên mạnh nữa, sau đó nhắm vào mèo mun.
Đang tò mò quan sát thì mèo mun giật mình sửng sốt, nhất thời giận lên, nhe răng trợn mắt rống giận.
Khi không lại dám xem lão nương là yêu ma ? Mày có bị điên không? Bổn miêu mà mèo thần.
Hơn nữa, nói cho cùng đều là tiểu đệ của chủ nhân. Mèo muốn nội đấu có phải không?
Gà ngốc thấy, gọi gọi mấy tiếng giống đang cười nhạo mèo mun, thế nhưng ngay sau đó kiếm gỗ cũng chỉ vào nó.
Gà ngốc trợn mắt nổi giận đùng đùng.
Cái này đúng là muốn chết mà.
Ngược lại, Trần Hạo có chút kinh ngạc.
Dù cho là hàng cao cấp, rồi cũng đã được khai quang, nhưng cũng quá thông minh rồi đi? Hoàn toàn vượt qua phạm vi báo động trước.
Vội vàng tỉ mỉ quan sát lại kiếm gỗ.
Quả nhiên Trần Hạo phát hiện ra điểm khác thường.
Ở giữa kiếm gỗ, có một đường văn đỏ, xuyên suốt toàn bộ thân kiếm giống như tĩnh mạch
Đặc biệt là khi thanh kiếm run rẩy, dòng máu đỏ bên trong thực sự chuyển động, giống như một sinh vật sống.
Đôi mắt của Trần Hạo lóe sáng, rồi anh nghĩ tới một chút điểm khi khai quang phản hồi lại kia.
Đào gỗ giáng sinh, độ lôi kiếp mà thuế biến.
Điều này có nghĩa là cây đào tự có linh tính, thu hút lôi kiếp của thiên địa, sau khi vượt qua có thể hóa thành yêu. Thế nhưng nếu không độ kiếp thành công thì cây đào sẽ chết. Người đời thường gọi đó là lôi kiếp mộc.
Lôi kiếp mộc dùng để chế tạo kiếm gỗ đào, uy năng rất mạnh, có thể phát ra thêm sấm sét.
Thanh kiếm trước mặt đây là cùng loại với lôi kiếp mộc, có dòng máu đỏ chính là loại gỗ đào có linh tính, về sau biến thành yêu mạch.
Ồ, số ca may mắn đến như vậy sao? Tùy tiện mua thanh kiếm gỗ đào lại là được chế tạo từ lôi kiếp mộc. Vật này có thể biến người bình thường thành phi thường, làm sao bán cho mình với giá trăm ngàn được?
Trần Hạo vừa mừng vừa sợ, vừa nghi hoặc lại không giải thích rõ ràng được.
Ngón tay búng vào thân kiếm kiểm tra thêm lần nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Còn chưa thỏa mãn, chờ khi khôi phục pháp lực rồi tiếp tục khai quang linh khí.
Đây thật sự là lợi nhuận lớn.
Đang hạnh phúc, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt thời gian tự sướng của Trần Hạo.
Lấy điện thoại ra vừa nhìn, Trần Hạo vừa cau mày.
Tin nhắn tới, nhìn một dãy số là của người lạ gọi tới.
Trần Hạo không suy nghĩ liền ngắt máy. Anh nhiều lần đã nhận cuộc điện thoại như vậy, rồi nói với hắn về một tin tức gây sốc… balabala, gây phiền phức.
Thế nhưng chuông reo vừa dứt, lại có cuộc gọi đến.
Thật là thần kỳ! Dù cho là gọi điện lừa đảo cũng chỉ là cách thời gian mới gọi một lần.
Do dự một hồi, Trần Hạo vẫn nghe máy.
- Chào ngài Trần, tôi là ông chủ hiệu đồ cổ ngài vừa mua, họ Ngụy.
Đầu dây bên kia là giọng nói của người đàn ông trung niên.
Trần Hạo nhíu mày, không nói gì.
Giao dịch đã xong, đâu có thiếu nợ gì, người này gọi điện đến làm gì?
Hơn nữa hắn có thể biết được tên của anh, số điện thoại cũng tìm được? Đờ mờ, năm nay tin tức cá nhân không còn được bảo mật sao?
Trần Hạo quên mất là trước đây hắn cũng nhờ Chu Cương giúp hắn làm việc này.
- Ông chủ Ngụy, có việc gì sao?
Trần Hạo hỏi.
Ông chủ Ngụy vui mừng nói:
- Ngài Trần, chuyện là như vầy! Hôm nay ngài đến mua đồ, trong số đó có một món tôi đang cần. Bởi vì quên nên mới bán cho ngài. Ngài có thể trả lại món đồ đó cho tôi được không? Ngài yên tâm, ta sẽ trả tiền gấp đôi lại cho ngài, không để ngài chịu thiệt.
Trần Hạo liền nghĩ ngay tới kiếm gỗ đào.
Dù sao đó cũng là lôi kiếp mộc.
Mụ nội nó, bán rồi mà còn muốn thu về? Chả lẽ vào phòng rồi mới gõ cửa?
Trần Hạo không khách khí nói:
- Xin lỗi, tiền bạc đã thanh toán rồi, nó bây giờ là của tôi, không trả lại.
- Ngài Trần, ngài có thể thông cảm cho tôi một chút. Tôi muốn lấy tượng thần là vì để cứu người, đó là con gái duy nhất của tôi, xin ngài giúp một tay.
Giọng nói ông chủ Ngụy mềm xuống một chút.
Trần Hạo sửng sốt.
Tượng thần? Không phải nói kiếm gỗ đào hả? Cái gì mà tượng thần?
Trần Hạo hỏi:
- Có phải ngài nói tới tượng Chung Quỳ?
Ông chủ Ngụy:
- Đúng đúng rồi chính là nó. Ngài Trần có thể dàn xếp một chút được không?
Trần Hạo chần chờ một chút rồi nói:
- Cũng không phải không được, nhưng tôi cũng đan cần gỗ quý. Ngài nếu muốn lấy tượng Chung Quỳ về thì có thể giao cho ta gỗ quý khác tương tự được không?
Ông chủ Ngụy vui mừng:
- Không thành vấn đề. Ngài hiện đang ở đâu? Tôi qua chỗ ngài.
Nói xong địa chỉ, Trần Hạo cúp điện thoại rồi cầm lấy tượng Chung Quỳ.
Tượng không cao quá một thước, kỹ thuật điêu khắc của nghệ nhân quả bất phàm, giống như đúc. Chỉ có điều là chưa qua tế bái thờ cúng, cho nên không có tinh thần.
Đối với Trần Hạo mà nói, cũng không phải mình dùng, cũng không phải đam mê điêu khắc gì, chủ yếu là cho ông nội một chỗ nuôi hồn. Nếu ông chủ Ngụy thật sự mang một cái khác tương đồng như vậy thì cũng không có vấn đề gì.
Mười phút sau, điện thoại Trần Hạo vang lên lần nữa.
Anh không bắt máy được bởi vì có một chiếc xe jeep SUV dừng ở bên cạnh.
Mở cửa sổ, để lộ ra khuôn mặt của Trần Hạo
Trong xe jeep là ông chủ Ngụy, ông ta vui mừng gác máy, mở cửa xe và bước tới chỗ Trần Hạo.
- Ngài Trần, thực sự xin lỗi. Theo quy tắc thương mại thì tôi không có tư cách nói những lời này, nhưng thật sự tượng thần này đối với con gái tôi vô cùng quan trọng, nên tôi mới mặt dày tới đây cầu xin ngài.
Ông chủ Ngụy xấu hổ, mở miệng xin lỗi.
Trần Hạo cười nói:
- Không sao, chỉ cần có qỗ quý tương đồng là được. Tôi cũng không cần tới tượng thần.
Ông chủ Ngụy thở dài một hơi, gật đầu nói:
- Ngài yên tâm, trong tiệm tôi tuy không có qỗ quý, nhưng tôi đã liên lạc với bạn bè, rất nhanh sẽ có loại gỗ quý ngài cần so với cái này tốt hơn, bảo đảm ngài sẽ hài lòng. Còn nữa, tiền mua tượng thần này, tôi sẽ hoàn trả lại đầy đủ, coi như là bồi thường cho ngài.
Trần Hạo không phản đối, dù sao đây cũng là cho chủ tiệm sai trước, bồi thường cũng đúng.
- Đây là tượng thần ông cần.
Trần Hạo đưa tượng Chung Quỳ cho ông chủ Ngụy.
Anh không hề lo lắng ông chủ Ngụy lật lọng. Có thể mở cửa tiệm ở trung tâm phố đồ cổ, còn có thể tra nhanh số điện thoại của mình thì cũng không phải là người bình thường.
Ông chủ Ngụy vui mừng, sau khi nhận lấy, mắt nổi lên một tầng nước. Đây chính là hi vọng của ông.
- Được rồi, xin lỗi tôi hỏi một chút, ông lấy tượng thần này để đối phó với quỷ vật sao?
Trần Hạo đột nhiên mở miệng.
Ông chủ Ngụy trả lời theo bản năng:
- Đúng thế, con gái của tôi một xác hai…. Nói được nửa, ông chợt ngừng rồi cười khan:
- Chính là tư tưởng mê tín, con gái của tôi bị bệnh, bệnh viện trị không được nên thử phương pháp cổ truyền xem thử.