Bởi vì có Dược Vương Cốc truy nã đuổi giết, vậy nên đã hơn mười năm Tôn Bất Hại chưa trở lại Dược Vương Cốc rồi.
Mặc dù lấy thực lực của hắn bây giờ thậm chí có thể trực tiếp tiêu diệt Dược Vương Cốc, nhưng trong hơn mười năm này hắn vẫn chưa từng bước vào Bình Dương đạo một bước.
Lời này cũng không phải là nói khoa trương, trên căn bản là võ giả của Dược Vương Cốc không có năng lực chiến đấu gì cả, thứ mà bọn họ tu luyện cũng không phải là thủ đoạn chiến đấu, bọn họ tu luyện chân khí chính là vì có thể thuận tiện hơn trong lúc luyện dược hoặc là có thể kéo dài tuổi thọ mà thôi.
Vì vậy tu sĩ võ kỹ của Dược Vương Cốc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lực chiến đấu của võ giả Hóa Thần Cảnh thậm chí còn không bằng võ giả Tiên Thiên.
Mà Tôn Bất Hại thì không giống thế, tước hiệu của hắn là Độc Thủ Dược Vương, nhưng hắn không tu luyện độc công, hơn nữa hắn còn tự sáng tạo ra một số thủ đoạn hạ độc tà dị, khiến cho ngươi bất tri bất giác đã trúng độc, khó lòng phòng bị, hết sức tà dị.
Ngày xưa ở trên Hắc bảng, Dương Thần Cảnh “Vạn Độc Ma Quân” Cừu Phi Dư kia mới chỉ có thể đứng vị trí thứ sáu trên Hắc bảng, mà Tôn Bất Hại thì đã đứng ở vị trí thứ ba trên Hắc bảng, từ điểm đó liền có thể nhìn ra được sự chênh lệch giữa hai người bọn họ và thực lực khủng bố của Tôn Bất Hại.
Lần nữa bước vào lãnh thổ Bình Dương đạo, sắc mặt Tôn Bất Hại cũng trở nên có phần phức tạp.
Nếu như có thể, hắn thà rằng đời này không bao giờ trở lại Dược Vương Cốc.
Chỉ có điều là lần này giao dịch này không những rất quan trọng với Cơ Hạo Điển mà còn nhưng rất quan trọng với Tả Đạo Minh bọn hắn.
Tả Đạo Minh bọn họ đều là đồ đệ bị vứt bỏ của Tả Đạo Bát Môn, số lượng chỉ tầm mười mấy người mà thôi.
Lúc bình thường bọn họ vẫn hay liên hiệp, cùng nhau nghiên cứu ra một chút số thứ kì quái hoặc là bí thuật cấm kỵ gì đó, nhưng vấn đề là mặc dù thực lực của bọn họ cũng không thua kém gì những đệ tử khác của Tả Đạo Bát Môn, nhưng bọn hắn lại không cách nào nghiên cứu ra được những thứ có thể đổi thành các loại tài nguyên như Tả Đạo Bát Môn, mà thậm chí còn nghiên cứu ra những thứ vô dụng bỏ đi.
Suy cho cùng thì đám người bọn họ cũng chỉ là những tên đồ đệ bị tông môn vứt bỏ mà thôi, thân phận đã được bày ra tại đấy, thế lực võ lâm chính đạo căn bản sẽ không hợp tác với bọn họ, tuy là một số thế lực ma đạo cũng sẽ có đôi ba lần hợp tác, nhưng bây giờ ma đạo đã suy thoái, tài nguyên có thể giao dịch cho bọn họ cũng chỉ như muối bỏ biển.
Giống như lần này đám người Tôn Bất Hại liên thủ nghiên cứu ra được bí pháp cấy ghép Nguyên Thần, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, nhưng đáng tiếc là sau khi nghiên cứu ra lại chỉ có thể bỏ phí ở trong tay, may nhờ có chuyện như Cơ Hạo Điển bọn họ mới có thể đổi bí pháp này thành một lượng tài nguyên lớn.
Vì thế coi như là lần này Tôn Bất Hại không muốn đối mặt với người của Dược Vương Cốc, thì hắn vẫn nhất định phải tới, huống chi cũng có chuyện phải nói.
Đám người Tô Tín không che dấu hành tung, lúc bọn họ đến hiển nhiên đã bị các đệ tử của Dược Vương Cốc rải rác ở khắp Bình Dương đạo biết được.
Thật ra thì Dược Vương Cốc cũng không cố ý bố trí tai mắt ở Bình Dương đạo, nhưng bất cứ nơi nào ở Bình Dương đạo nơi đều có ruộng thuốc của Dược Vương Cốc, trồng không ít loại thảo dược, thế nên tất nhiên là đệ tử Dược Vương Cốc cũng được bố trí ở khắp cả Bình Dương đạo.
Lúc này ở bên trong Dược Vương Cốc, cốc chủ Dược Vương Cốc “Hồi Thiên Thủ” Diệp Tiên Mao đang giảng giải dược lý cho một đám đệ tử Dược Vương Cốc.
Khác với sự lục đục thường thấy ở những môn phái khác, Dược Vương Cốc rất hiếm khi xẩy ra tranh chấp.
Suy cho cùng mọi người đều không am hiểu gì nhiều về võ đạo, thế nên những người đệ tử ở đây đều thiêu đi một phần nóng nảy, nhiều hơn vài phần bình thản.
Huống chi với chút quy mô này của Dược Vương Cốc, cũng thật sự là không có gì gì để mà bọn họ phải tranh quyền đoạt lợi.
Bây giờ Diệp Tiên Mao thân là cốc chủ của Dược Vương Cốc, nhưng trên thực tế quyền lợi của hắn cũng chỉ là tính toán xem mọi người nên luyện loại đan dược gì, thuận tiện giao lưu đón tiếp với những đại tông môn tới chọn mua đan dược mà thôi.
Thời gian còn lại hắn cũng giống như những trưởng lão kia của Dược Vương Cốc, đều nghiên cứu đan đạo dược lý, nghiên cứu ra được một vài thành tích thì sẽ truyền tin, để cho đệ tử của Dược Vương Cốc học tập, khiến cho tu vi của bọn họ ở trên đan đạo có thể tiến xa thêm một bước.
Chính là bởi vì thế nên đan dược của Dược Vương Cốc mới dễ bán như thế, mặc dù qua một thời gian ngắn đan dược của bọn họ đều sẽ tăng giá, nhưng đó cũng là bởi bọn họ sửa cũ thành mới, khiến cho dược lực càng mạnh hơn.
Sau khi giảng giải về đan đạo cho đệ tử Dược Vương Cốc xong, Diệp Tiên Mao nhìn đệ tử Dược Vương Cốc ở phía dưới, không khỏi thở dài một hơi.
Mặc dù hắn là cốc chủ của Dược Vương Cốc thế hệ này, nhưng thật ra năng lực của hắn cũng chỉ xem như bình thường.
Mặc dù bây giờ Dược Vương Cốc ở trong tay của hắn không quá phát triển, nhưng cũng không đến mức quá suy bại, thế nên có thể nói rằng Diệp Tiên Mao vẫn rất biết giữ gìn cái đã có, còn về khai thác và phát triển, hắn vẫn chưa đủ tư cách.
Cũng may Dược Vương Cốc không phải là loại tông môn thích tranh đấu giang hồ máu me, chỉ cần bây giờ Dược Vương Cốc đi thẳng theo con đường mà tổ tiên để lại, vậy thì Dược Vương Cốc bọn họ sẽ vẫn cứ trường tồn.
Nghĩ tới đây Diệp Tiên Mao liền lại nhớ tới cái vị sư đệ Tôn Bất Hại kinh tài tuyệt diễm kia.
Nhắc tới Tôn Bất Hại, trong lòng Diệp Tiên Mao vừa cảm thấy đáng tiếc vừa cảm thấy phẫn hận.
Mặc dù hắn là sư huynh của Tôn Bất Hại, nhưng trong thế hệ đệ tử này của bọn hắn, Tôn Bất Hại mới là người có thiên phú cao nhất, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng hắn lại dám âm thầm nghiên cứu chế tạo những thứ độc vật để hại người kia, sau khi bị phát hiện sư phụ muốn giữ lại một mạng cho hắn, nhưng không nghĩ tới hắn lại dùng vài loại thảo dược tầm thường dễ thấy nhất của Dược Vương Cốc để bào chế ra độc vật, dùng loại độc dược này để giết chết những người đệ tử trông coi hắn, cuối cùng trốn ra khỏi Dược Vương Cốc.
Cũng là vì cái tên Tôn Bất Hại này, mới khiến cho sư phụ hắn và mấy vị cao tầng đời trước của Dược Vương Cốc đều bị tức đến hộc máu, khiến cho võ giả Dược Vương Cốc vốn được xưng là trường thọ lại vẫn không thể sống lâu được như những võ giả tầm thường kia, toàn bộ đều ngã xuống giữa đường.
Cũng may nhờ đặc tính của Dược Vương Cốc mà không có tông môn dám đến bỏ đá xuống giếng, lúc này mới khiến cho Dược Vương Cốc an ổn trôi qua mười mấy năm, đã khôi phục được một chút nguyên khí.
Những năm gần đây Diệp Tiên Mao đều nghe được về danh tiếng của Tôn Bất Hại ở trên giang hồ, cũng may là những người trong giang hồ vẫn tương đối biết ý, cũng không nhắc tới mối quan hệ giữa Dược Vương Cốc bọn họ với Tôn Bất Hại, nếu không danh của tiếng Dược Vương Cốc bọn họ có thể sẽ hoàn toàn bị bôi đen.
- Cốc chủ! Tên Tôn Bất Hại kia đã tới Bình Dương đạo, hơn nữa còn trực tiếp đi tới phía Dược Vương Cốc ta!
- Tên khốn kiếp này! Hắn vẫn dám trở về Dược Vương Cốc ư?
Diệp Tiên Mao giận dữ quát lên, chụp tay một cái trực tiếp đánh vỡ cái bàn trước mặt thành mảnh nhỏ.
Trong mắt những đệ tử ngồi ở phía dưới kia cũng lộ ra vẻ sợ hãi, Dược Vương Cốc luôn luôn đối đãi với các đệ tử cực kỳ hòa ái, thậm chí ngay cả Diệp Tiên Mao, người chưa bao giờ nổi giận lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt tức giận dữ tợn như thế, làm cho tất cả đệ tử có mặt ở đây đều phải giật mình.
Diệp Tiên Mao trực tiếp đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta sẽ giết chết hắn, dùng tính mạng của hắn để cúng tế cho sư phụ và các vị sư thúc sư bá!
Thấy người hiền lành như Diệp Tiên Mao lại có thể toát ra một luồng sát khí đáng sợ như thế, tên đệ tử Dược Vương Cốc tới báo tin kia cũng rất là giật mình.
Mắt thấy Diệp Tiên Mao muốn đi ra ngoài, tên đệ tử kia vội vàng nói:
- Cốc chủ đợi đã nào...! Người tới lần này không chỉ có mình Tôn Bất Hại, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn thật giống như là không phải người dẫn đầu.
Diệp Tiên Mao hơi khựng lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên đệ tử kia, tức giận nói:
- Đừng có dài dòng, mau nói hết ra, rốt cuộc còn có ai?
Tên đệ tử kia vội vàng đáp:
- Người dẫn đội là một trong Tứ Đại Thần Bộ của triều đình, “Huyết Kiếm Thần Chỉ” Tô Tín, còn có cả hai vị đại thần bộ “Xích Luyện Phi Long” Phương Cửu Nguyên và “Liệt Không Thần Tiến” Liễu Vô Tiền đi cùng.
- Ngoài ra còn có hai người của Tả Đạo Minh, theo thứ tự là đồ đệ bị vứt bỏ Mặc Môn - Dương Nghị, đồ đệ bị vứt bỏ của Thiên Cơ Cốc - Huyền Tiêu Đạo Nhân.
Tên đệ tử kia lại không để ý đến Nam Hằng, mặc dù hắn cũng là đồ đệ bị vứt bỏ của Thiên Cơ Cốc, nhưng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, không đáng để nhắc tới.
Diệp Tiên Mao đứng sững ra, vừa nghe đến tên của những người này, chân mày của hắn lập tức nhíu lại.
Tứ Đại Thần Bộ của Lục Phiến Môn có ba người tới, trong đó còn có “Huyết Kiếm Thần Chỉ” Tô Tín, hung uy hiển hách.
Hơn nữa tên nghịch đồ Tôn Bất Hại này còn liên hiệp với những tên đồ đệ bị vứt bỏ khác của Tả Đạo Bát Môn để thành lập nên một cái Tả Đạo Minh gì đó, đều thu nạp một đám kẻ điên bị Tả Đạo Bát Môn vứt bỏ, bây giờ hai người tới đây đều là nhân vật cao tầng của Tả Đạo Minh, rốt cuộc thì bọn họ muốn làm cái gì?
Nói thật thì với năng lực chiến đấu của Dược Vương Cốc bọn họ, đừng nói là ba vị thần bộ của Lục Phiến Môn cùng tới đây, cho dù chỉ một người tới bọn họ cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Nhưng thật ra thì mối quan hệ của Dược Vương Cốc bọn hắn cùng với triều đình cũng coi như là không tệ, hàng năm triều đình đều sẽ đặt mua một lượng lớn đan dược của Dược Vương Cốc bọn họ, hơn nữa Dược Vương Cốc bọn họ cũng rất cho triều đình mặt mũi, không chào giá quá cao, ngược lại còn được chào giá thấp hơn những tông môn khác trên giang hồ.
Nhưng bây giờ Tôn Bất Hại và ba kẻ đều là người của triều đình lại đi chung với nhau, rốt cuộc thì bọn họ muốn làm cái gì?
Diệp Tiên Mao lo lắng không biết có phải là triều đình đã hợp nhất Tả Đạo Minh rồi không, sau đó Tôn Bất Hại mới dẫn của bọn hắn tới để báo thù.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng lại thì Diệp Tiên Mao cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra, đám người Tôn Bất Hại kia rất am hiểu về việc nghiên cứu ra một số thứ đường ngang ngõ tắt, nhưng nếu so về thuật đan đạo chính thống thì bọn họ tuyệt đối không thể vượt qua được Dược Vương Cốc, coi như là triều đình hợp nhất Tả Đạo Minh thì vẫn phải mua đan dược của Dược Vương Cốc bọn hắn.
Huống chi võ giả kết thân với Dược Vương Cốc bọn họ rải rác khắp cả võ lâm Trung Nguyên, nếu như triều đình thực sự muốn cứng rắn ra tay với bọn họ, chẳng lẽ sẽ không sợ gặp phải chuyện lớn sao?
Những suy nghĩ này liên tục quanh quẩn ở trong đầu Diệp Tiên Mao, nhưng dù thế nào đi nữa hắn vẫn không thể tìm ra được lý do.
Trong những năm gần đây Dược Vương Cốc không xảy ra lục đục gì với ai, cũng không có thù oán gì với bên ngoài, không có một kẻ địch nào, coi như là những võ giả ma đạo kia cũng sẽ không âm mưu tính toán hủy hoại Dược Vương Cốc, thế cho nên là Diệp Tiên Mao thân là cốc chủ Dược Vương Cốc cũng không giỏi suy đoán về những chuyện như thế này.
Suy tư nửa ngày mà vẫn không thể nghĩ được đối sách, Diệp Tiên Mao cũng chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó nói:
- Trước hết ngươi phái người đi mời Đại tổng quản hành quân của Bình Dương đạo, “Tử Tiêu Lôi Hổ” Loại Thiên Thu và cả tổng bộ đầu của Bình Dương đạo, “Cửu Phượng Song Hoàn” Thiết Vô Lãnh tới đây đi.
Hai vị này đều là người của triều đình, Diệp Tiên Mao mời bọn họ tới chính là vì muốn ngăn cản đám người Tô Tín.
Dược Vương Cốc bọn họ cũng có quan hệ không tệ với Loại Thiên Thu và Thiết Vô Lãnh, những năm gần đây Dược Vương Cốc bọn họ đã cho cho hai người này không ít ưu đãi về đan dược.
Thậm chí có lúc Dược Vương Cốc mới vừa nghiên chế ra đan dược, triều đình còn chưa có được mà bọn hắn đã được nếm thử trước.
Thời điểm mới vừa đảm nhiệm chức vị Đại tổng quản hành quân và Tổng bộ đầu của Bình Dương đạo, tu vi của hai người này vẫn chỉ là Hóa Thần Cảnh, mặc dù ở trong quân đội và Lục Phiến Môn không tính là kém nhưng là tuyệt đối cungz không được xem là mạnh.
Kết quả bây giờ tu vi của hai người này đều đã là Dung Thần Cảnh, được như vậy đương nhiên là vì bản thân bọn họ có thiên phú, nhưng cũng không thể phủ nhận tác dụng của đan dược mà Dược Vương Cốc đã cho bọn hắn.