Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất

Chương 1281: Giao dịch

Chương 1281: Giao dịch


Bị người ta đánh bại trong lĩnh vực mà mình giỏi nhất, đương nhiên tâm trạng lúc này của Thượng Quan Phi Vân cũng không khá hơn chút nào.

Tuy hắn tâm phục khẩu phục, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm thấy thất bại.

Dù sao trước đây Thượng Quan Phi Vân tự cho mình rất cao, lúc còn trẻ hắn là đệ tử xuất sắc nhất Thượng Quan thị, vị trí gia chủ mà người khác tranh nhau đến mức đầu rơi máu chảy thì cũng chỉ là một món đồ chơi có cũng được không có cũng được đối với hắn mà thôi.

Kết quả bây giờ, hắn thua trong trận chiến với Tô Tín, hơn nữa còn thua rất khó nhìn.

Nếu như Tô Tín dùng mấy chiêu đòn giết người thành danh của Tô Tín để đánh bại hắn thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại chỉ dùng nắm đấm chiến đấu với Thượng Quan Phi Vân, dùng cách mà hắn giỏi nhất để đánh bại hắn, nhưng lại có vẻ vô cùng hời hợt, chuyện này khiến Thượng Quan Phi Vân vô cùng phiền muộn.

Nhưng mà đã tình nguyện thua cuộc, Thượng Quan Phi Vân cũng không muốn quỵt nợ, hơn nữa hắn cũng hết nợ.

Trừ khi hắn hoàn toàn muốn xé mặt đối với Tô Tín, để cho mấy thuộc hạ và môn khách đều ra tay, nếu không chắc chắn hôm nay hắn không ngăn được Tô Tín, hơn nữa cho dù trơ trẽn dùng sức của hắn và sáu môn khách cảnh giới Dung Thần thì cũng không rõ là có thể địch nổi Tô Tín hay không.

Cho nên Thượng Quan Phi Vân quyết đoán, chắp tay nói với Diệp Tiên Mao.

- Diệp cốc chủ, tại hạ đã hết sức.

Nhìn thấy Thượng Quan Phi Vân không có ý định liều chết với Tô Tín, Diệp Tiên Mao cũng thở phào một cái, vội vàng chắp tay nói với Thượng Quan Phi Vân.

- Thượng Quan huynh không cần để ý, việc này đã có Dược Vương Cốc ta tự xử lý.

Hôm nay, việc Thượng Quan Phi Vân bại bởi Tô Tín ngược lại cũng không mất mặt gì, nói thật thì danh tiếng của Tô Tín ở trên giang hồ lớn hơn Thượng Quan Phi Vân rất nhiều.

Nhưng mà dù vậy thì Thượng Quan Phi Vân cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại chỗ này, cho nên hắn trực tiếp dẫn người quay người rời đi.

Tô Tín không ngăn cản, coi như là Thượng Quan Phi Vân thức thời, không hề dây dưa mãi, đương nhiên Tô Tín cũng không muốn gây chuyện thị phi.

Hơn nữa đối với Tô Tín mà nói, thật ra hắn cũng có thu hoạch trong trận chiến này, sau khi đạt được “Phiên Thiên 36 Lộ Kỳ”, cuối cùng từ nay về sau tu vi trên người Tô Tín cũng có thể phát huy đến mức tận cùng.

Trước đây, tuy thân thể Tô Tín cũng rất mạnh, sức phòng ngự và sức mạnh bản thân cũng vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng Tô Tín rất ít khi dùng thân thể đối địch trực tiếp, không phải là vì không thích, mà là không phát huy ra được sức mạnh bản thân.

Giống như mấy võ giả của Thiếu Lâm Tự tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công thành công vậy, cũng không phải bọn họ chỉ tu luyện một môn công pháp này, ít nhất cũng phải có một vài kỹ năng võ xứng đôi thì mới có thể phát huy tu vi bản thân đến mức tận cùng.

Cho nên, tuy trước đây sức mạnh thân thể của Tô Tín mạnh, nhưng nếu Tô Tín vừa nhìn thấy đối phương mà đã đánh thẳng một đấm, trừ khi đối phương là loại người có thực lực kém hơn hắn hoặc là không biết né tránh, nếu không một khi bọn họ đã nếm trải sức mạnh của Tô Tín thì nhất định sẽ đổi thành một loại cách chiến đấu tương đối linh hoạt.

Tô Tín biết thân thể mạnh mẽ này của mình tạm thời không sử dụng được, cho nên hắn luôn dùng kỹ năng võ khác để đánh địch, một thân tu vi mạnh mẽ này của hắn cũng chỉ có thể làm đồ phụ trợ.

Mà bây giờ có “Phiên Thiên 36 Lộ Kỳ”, dù Tô Tín chỉ tạm thời làm quen một chút với công pháp này, nhưng cũng đã có thể thông hiểu bước đầu của nó, phát triển võ đạo thuộc về mình.

Con đường mà Tô Tín chuẩn bị đi cũng chính là con đường Triệu Vũ Niên dùng bản thân làm binh khí để rèn luyện, một nắm đấm một cái đá chân cũng có vị diệt thế chiến đấu chi cực.

Nhưng mà con đường võ đạo cuối cùng của hắn khác với Triệu Vũ Niên, bởi vì hắn cũng tu luyện những công pháp khác, cũng đi con đường võ đạo khác nhau, Tô Tín chỉ cần học phần thần thông của Triệu Vũ Niên là đủ.

Tô Tín nhìn Diệp Tiên Mao, nói.

- Diệp cốc chủ, lo chuyện bao đồng rồi, bây giờ chúng ta nên trở về nói chuyện giữa chúng ta một chút đi?

Diệp Tiên Mao cảm thấy đau đầu mà xoa đầu, hắn chắp tay nói với Tô Tín.

- Tô đại nhân, có chuyện gì thì chúng ta có thể vào cốc rồi nói, nói ở đây thì sợ là có chút không tiện nhỉ?

Tô Tín nhìn xung quanh, đúng là có không ít võ giả xem náo nhiệt xung quanh Dược Vương Cốc, cho nên hắn gật đầu, dẫn người vào cốc với Diệp Tiên Mao.

Bên trong phòng tiếp khách, Diệp Tiên Mao trầm giọng nói.

- Rốt cuộc Tô đại nhân muốn dùng cái gì để trao đổi với Ngưng Thần Hoa của Dược Vương Cốc ta, bây giờ ngươi có thể lấy ra.

Nói thật thì hắn thật sự không muốn tiến hành giao dịch với Đại Chu, dù sao Dược Vương Cốc gần như đều có hết mấy cây thuốc quý giá trên giang hồ, hắn cũng không tin triều đình sẽ có thứ gì quý hơn cả Ngưng Thần Hoa của Dược Vương Cốc hắn.

Cho nên ngay lúc đầu thì Diệp Tiên Mao đã trực tiếp từ chối, nhưng mà bây giờ hắn thấy Tô Tín mạnh mẽ như thế, thậm chí ngay cả Thượng Quan Phi Vân cũng không làm gì được hắn, hắn cũng không thèm cho Thượng Quan thị mặt mũi, từ chuyện đó thì Diệp Tiên Mao có thể nhìn ra, nhất định Tô Tín này phải có được Ngưng Thần Hoa của Dược Vương Cốc của bọn họ.

Triều đình không muốn ra tay với Dược Vương Cốc chắc là vì quan hệ giữa người với người của Dược Vương Cốc, đương nhiên Dược Vương Cốc cũng không dám cứng rắn quá mức với Tô Tín.

Nếu như lần này Tô Tín không tới mà là những người khác của triều đình tới, vậy thì Dược Vương Cốc vẫn có thể cứng rắn một chút, cho rằng bọn họ không dám làm gì mình.

Nhưng nếu như đổi người lại thành Tô Tín thì Diệp Tiên Mao cũng không dám nói lời này.

Dù sao chuyện Tô Tín điên cuồng quá rõ ràng trên giang hồ, Diệp Tiên Mao cũng không muốn làm quá mức để rồi chọc giận người điên này.

Cho nên Diệp Tiên Mao đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, chỉ cần Tô Tín có thể lấy ra vật có giá trị ngang bằng Ngưng Thần Hoa, dù hơi kém hơn Ngưng Thần Hoa một chút thì Diệp Tiên Mao cũng chuẩn bị cắn răng đồng ý.

Đám người Tôn Bất Hại và Phương Cửu Nguyên cũng nhìn chằm chằm Tô Tín, không biết hắn đang có ý định gì.

Tôn Bất Hại không biết chuyện của Tô Tín, nhưng Phương Cửu Nguyên lại biết nếu Tô Tín thật sự lấy thứ gì ra để làm giao dịch, vậy chắc chắn vật này không nằm trong Lục Phiến Môn.

Dù sao hắn cũng là một trong Tứ Đại Thần Bộ, hắn thuộc mấy vật trong kho tàng của Lục Phiến Môn như trong lòng bàn tay, chắc chắn trong đó không có dược liệu có gia trị ngang bằng Ngưng Thần Hoa.

Tô Tín với tay vào trong túi giới tử, thật ra là hắn đã tiến vào hệ thống để đổi vật trong chốc lát.

Đó là hai đóa hoa hiếm thấy, một trắng một hồng, hồng giống như phấn son, trắng giống như bạch ngọc, hoa như cái chén, rực rỡ như mấy ráng chiều, cũng mang theo mùi hương lạ.

Vừa nhìn loại hoa hiếm thấy này thì cũng không tầm thường, Diệp Tiên Mao và mấy vị trưởng lão Dược Vương Cốc lập tức trợn to hai mắt, bởi vì bọn họ lại không biết loại hoa hiếm này!

Nên biết rằng, có thể nói Dược Vương Cốc bọn họ có nghiên cứu dược lý đứng đầu giang hồ, cho dù một vài linh dược hoa hiếm đã sớm biến mất không để lại dấu vết thì bọn họ đều phục hồi nó thông qua một ít bí điển thời Thượng Cổ, đồng thời cũng nghiên cứu dược lý của nó.

Thậm chí bọn họ có thể mô phỏng một phương thuốc thông qua linh dược chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, dù chỉ thông qua miêu tả dược tính của nó, mặc dù hư cấu, nhưng mức độ hợp lý lại có thể vượt qua 80%.

Lúc này, Tô Tín lấy hai đóa hoa vừa nhìn cũng thấy là không tầm thường, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói qua nó, chuyện này có chút không bình thường.

Diệp Tiên Mao vội hỏi.

- Tô đại nhân, dám hỏi đây là loại hoa hiếm gì vậy?

Tô Tín cười nói.

- Đây là Tiên Hoa Ưu Đàm, 60 năm mới nở một lần, một lần hai đóa, có thể biến người tóc trắng thành đen, người già thành trẻ.

- Tiên Hoa Ưu Đàm này chính là hoa hiếm trong “Truyện Bạch Phát Ma Nữ”, năm đó Bạch Phát Ma Nữ còn trẻ mà tóc đã bạc, Trác Nhất Hàng vì cầu xin sự tha thứ mà trông coi hoa nở trên núi tuyết.

Thứ này cũng là do Tô Tín đổi từ trong không gian của hệ thống ra, đừng thấy nó rất ghê gớm mà lầm, trên thực tế giá của nó không đắt, hai đóa Tiên Hoa Ưu Đàm chỉ cần 200 điểm giá trị nhân vật phản diện.

Đó cũng không phải do hệ thống có ý tốt lành, mà thật ra thứ này có chút vô bổ.

Nói Tiên Hoa Ưu Đàm có thể biến già thành trẻ là không sai, nhưng cái gọi là biến già thành trẻ trong giới võ cấp cho đến bây giờ cũng không có cách nào gia tăng sức sống của võ giả.

Dù sao ở trong thế giới này, võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng có thể gia tăng mấy chục năm tuổi thọ của bản thân, khiến cho người đó dễ dàng sống đến hơn trăm tuổi, sức sống mà Tiên Hoa Ưu Đàm này có thể gia tăng cũng không có cách nào chuyển hóa thành tuổi thọ, bây giờ cũng chỉ có loại vật quý hiếm như máu Phượng thì mới có thể thực sự gia tăng sức sống tuổi thọ của võ giả.

Nhưng mà Tiên Hoa Ưu Đàm này cũng không hoàn toàn là thứ vô dụng, nó có thể biến già thành trẻ, ít nhất có thể khiến cho tướng mạo của người trung niên biến thành lúc trẻ lần nữa.

Đương nhiên Dược Vương Cốc không biết mấy chuyện này, bọn họ đã nhìn chằm chằm Tiên Hoa Ưu Đàm bằng hai mắt tỏa sáng.

Một gốc hoa lạ mà bọn họ không biết được xuất hiện trên đời, đối với người của Dược Vương Cốc mà nói thì chuyện này là một sự mê hoặc không gì sánh kịp.

Diệp Tiên Mao vội vàng hỏi.

- Tô đại nhân, dám hỏi ngươi tìm được Tiên Hoa Ưu Đàm này từ chỗ nào?

Tô Tín thản nhiên nói.

- Diệp cốc chủ, có vài thứ không nên hỏi thì tốt nhất là đừng hỏi, ngươi không quên quy củ trên giang hồ chứ?

Lúc này Diệp Tiên Mao mới phản ứng là mình thật sự có hơi đường đột, bọn họ chắp tay với Tô Tín, nói.

- Xin lỗi Tô đại nhân, là ta quên quy củ.

Có vô số kỳ ngộ trên giang hồ, nhưng chỉ có vài ngươi có vận may lớn mới thật sự có thể phát hiện vài thứ tốt đó.

Lúc này Tô Tín tìm được Tiên Hoa Ưu Đàm này thì đương nhiên đó là do số mệnh của hắn, không chừng trong đó còn có ẩn dấu món lợi, Dược Vương Cốc thăm dò trắng trợn như vậy thì đúng là có chút không phù hợp.

Hơn nữa đây cũng chỉ là Dược Vương Cốc, nếu như còn có một tông môn võ lực mạnh mẽ hỏi như vậy, có thể rất dễ dàng bị đối phương coi là khiêu khích.

Tô Tín nhìn Diệp Tiên Mao nói.

- Chuyện nhỏ thôi, Diệp cốc chủ không cần để ý, không biết Tiên Hoa Ưu Đàm này có đủ để đổi Ngưng Thần Hoa không?

Diệp Tiên Mao ngẫm lại, cuối cùng cắn răng nói.

- Có thể, Dược Vương Cốc ta đồng ý lần giao dịch này.

Đối với Dược Vương Cốc mà nói, bọn họ đã nghiên cứu thành công Ngưng Thần Hoa, bây giờ nó đã nở rộ, vậy thì cảnh giới Dung Thần này cũng giống như là công cụ đối với bọn họ, công cụ có thể liên tục mang đến lợi ích cho bọn họ.

Cho nên khi bàn đến mức độ hấp dẫn thì Tiên Hoa Ưu Đàm mà bọn họ chưa thấy bao giờ nằm trong tay Tô Tín có sức hấp dẫn lớn hơn.

Hơn nữa lúc nãy Tô Tín đã nói Tiên Hoa Ưu Đàm này 60 năm nở hoa một lần, tuy thời gian hơi lâu chút, nhưng thời gian mà bọn họ dùng để nuôi dưỡng Ngưng Thần Hoa cũng tới trăm năm, cho nên bọn họ cũng bỏ ra được chút thời gian này.

Khóe miệng của Tô Tín lộ ra mỉm cười, đồng ý là tốt rồi.

Dược Vương Cốc sẽ không làm chuyện mổ gà lấy trứng, nếu bọn họ muốn nghiên cứu Tiên Hoa Ưu Đàm này thì nhất định phải đợi đến 60 năm sau khi mà Tiên Hoa Ưu Đàm này nở rộ lần nữa thì mới có thể gia tăng thêm số lượng để bọn họ nghiên cứu nữa.

Đợi sau khi Dược Vương Cốc hoàn toàn nghiên cứu ra được dược hiệu thực sự của Tiên Hoa Ưu Đàm, đến lúc đó dù bọn họ có hối hận cũng đã chậm.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch