Đối với chuyện này, Ôn Bình tỏ vẻ không quan tâm, khách sáo đáp:
- À, thì ra là thế, xem ra, Giang hội trưởng quả là đã đến nhiều nơi. Đúng rồi, Giang hội trưởng cảm thấy tư liệu của ta thế nào, có khả năng thăng tinh hay không?
Để hắn đứng chờ bên ngoài suốt một giờ, muốn hắn thật tình tán dương nàng, xin lỗi à, hắn không có rãnh như vậy.
Giang Nguyệt Dạ cười, gật đầu đáp:
- Mời ngồi, Ôn tông chủ... Đi, mang ra đây một ấm trà, dùng lá trà ở ô thứ năm của ngăn thứ ba bên trái tủ.
- Tam hoán trà? - Người hầu ngây ra một lúc. Lá trà này không phải đại nhân chỉ dùng để chiêu đãi thành chủ cùng với tông chủ Kháo Sơn tông hay sao?
Một lá một trăm kim đó!
- Ừm! - Giang Nguyệt Dạ gật đầu.
Bởi vì Vân Liêu gia nhập Bất Hủ tông, hiển nhiên, lá trà này không hề lãng phí.
Với tư chất của hắn, đột phá Thông Huyền cảnh chỉ là vấn đề thời gian. Tương lai, Bất Hủ tông có Thông Huyền cảnh tọa trấn, còn bị Kháo Sơn tông chèn ép nữa sao?
Sẽ không!
Khi đó, bọn họ có muốn cũng không có lá gan đó.
Cơn giận dữ của Thông Huyền, một cái nhất tinh tông môn há có thể thừa nhận? Dù cho cái nhất tinh tông môn này có 10 vị tu sĩ Luyện thể thập tam trọng thì cũng chỉ uổng công.
Giang Nguyệt Dạ lên tiếng, đồng thời gật đầu xác nhận, lúc này, người hầu mới tin là mình không nghe lầm.
Khoảng một phút sau, trà đến.
Giang Nguyệt Dạ cùng Ôn Bình hàn huyên một đống chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện vặt vãnh thường ngày cho đến bát quái trên giang hồ.
Trà đến, Giang Nguyệt Dạ nói:
- Ôn tông chủ, Vân công tử, hàn huyên lâu như vậy, hẳn cũng đã khát, phẩm (1) thử Tam hoán trà của ta xem sao?
(1) Phẩm trà.
- Vân công tử? - Ôn Bình giới thiệu thân phận của Vân Liêu là trưởng lão. Nhưng Giang Nguyệt Dạ không gọi hắn là Vân trưởng lão, mà lại gọi là Vân công tử, từ đó có thể thấy được, hẳn là nàng đã biết hắn từ trước:
- Giang hội trưởng có biết Vân trưởng lão?
- Ở Tinh Duyệt thành, ai mà không biết đại danh của Vân công tử, tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng (2). Ta không ngờ là Vân công tử lại thật sự đến Thương Ngô thành! - Giang Nguyệt Dạ cảm thán một tiếng.
(2) Đường tương lai rộng mở...
Vân Liêu bên cạnh nhàn nhạt đáp:
- Giang hội trưởng quá khen. Bất quá, hôm nay ta đến đây cùng Ôn tông chủ là để bàn chuyện thăng tinh, không liên quan đến thân phận của ta trong quá khứ. Hiện tại, ta chỉ đơn thuần là trưởng lão Bất Hủ tông mà thôi.
Giang Nguyệt Dạ gật đầu, nhấp một ngụm trà, sau đó nói:
- Có Vân công tử, chuyện Bất Hủ tông thăng tinh hiển nhiên không thành vấn đề.
Nghe thế, Ôn Bình liếc nhìn Vân Liêu bên cạnh, xem như hắn mang theo tên này cũng có chút hữu dụng.
Có một tu sĩ Luyện thể thập tam trọng bên cạnh, quả nhiên, người của phân hội lập tức thay đổi thái độ.
Không làm khó dễ, cũng không bắt phải chờ đợi.
Lúc đầu, muốn gặp mặt một cái phải “đứng cho muỗi xơi” hết một giờ, vậy mà hiện tại chỉ mất thời gian một chén trà, đại sự đã thành.
Bách tông liên minh hội quả là thực tế!
Thụ giáo, thụ giáo!
Ôn Bình mở nắp, một cỗ mùi hương ưu nhã thấm tận ruột gan phả vào mũi hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái:
- Trà ngon nha, chỉ ngửi một cái đã thần thanh khí sảng, công hiệu của trà này hẳn là bất phàm.
- Ôn tông chủ nói đùa, lá trà này sao có thể vào mắt ngươi. Bất quá, đúng là đã bị ngươi nói trúng. Trà này có thể thanh lọc đầu óc, giúp tăng cường sinh lực. Dù là không ngủ một tháng, chỉ cần uống một ngụm Tam hoán trà, sẽ lập tức hưng phấn trở lại. Vừa nãy thật sự ngại quá, cứ loay hoay mãi không thoát ra được, nên đã để cho hai vị chờ lâu.
- Ta thì không sao cả, chỉ có Ôn tông chủ, hắn còn có ước hẹn với giai nhân! - Vân Liêu mở miệng trêu ghẹo.
- Thật ư? Ôn tông chủ đã có người trong lòng rồi? - Giang Nguyệt Dạ cười cười nhìn Ôn Bình, trong nụ cười kia dường như có vài phần ẩn ý.
- Nào có, đừng nghe hắn nói bậy, chỉ là một vị bằng hữu thời thơ ấu mà thôi. Giang hội trưởng, chúng ta tranh thủ nói chuyện thăng tinh đi!
Ôn Bình liếc Vân Liêu một cái, ngầm cảnh cáo: Quen thì quen, nhưng đừng có cái gì cũng đi nói với người ngoài như vậy!!!
- Chuyện thăng tinh không có vấn đề gì, nhưng quả thật trong lúc nhất thời phân hội không thể chứng thực cho quý tông được. Bởi lẽ muốn chứng nhận thăng tinh cần phải đợi người từ phía trên đến.
Ôn Bình đáp:
- Ta biết! Hôm nay ta đến chủ yếu là để lấy số mà thôi! Hai, ba tháng... Ta có thể đợi.
- Vậy đi, trước tiên, Ôn tông chủ cùng Vân trưởng lão cứ về trước nghỉ ngơi. Mọi chuyện còn đợi cấp trên triệu tập cuộc họp, thương lượng xong, có quyết định ta sẽ cho người đến báo với hai vị. Bất quá, với nội tình của Bất Hủ tông hiện tại, tin tưởng không có bất kỳ ai dám phản đối chuyện này.
- Vậy... Phiền toái Giang hội trưởng rồi!
Ôn Bình mỉm cười, đứng lên, không dài dòng thêm nữa, ôm quyền chắp tay cáo từ Giang Nguyệt Dạ, sau đó nhanh chóng ly khai.
Giang Nguyệt Dạ gật đầu, làm một cái thủ thế, nói:
- Nhất định không nhục sứ mạng, ta tiễn hai vị. Bất quá, hi vọng ngày sau Bất Hủ tông có thể lui tới Bách tông liên minh hội nhiều hơn, tương trợ lẫn nhau, cùng phát triển.
Ôn Bình đáp:
- Đó là đương nhiên!
Lúc chuẩn bị đi, Ôn Bình uống một ngụm trà chong chén.
Hắn không nhớ được vị trà, thế nhưng lại nhớ rất kỹ cái lạnh của trà.
Muốn gặp Giang Nguyệt Dạ phải chờ một giờ.
Mà bây giờ, nước trà chỉ vừa lạnh, đã thỏa thuận xong chuyện phải cần ba bốn ngày mới có thể giải quyết được.
Bên ngoài, Thi Hoa đang đứng trò chuyện cùng một vài nữ tử vận hắc sam.
Hắc sam này tương tự như Thanh sơn lưu thủy sam của Bất Hủ tông lúc trước, đều là biểu tượng của công môn. Một cái có vẻ thanh lịch, cái kia thì tương đối trang trọng. Ví như Ôn Bình lúc này, hắn thật sự không muốn đến gần hai người kia, bởi vì các nàng đều là người của Kháo Sơn tông.
- Các ngươi đi trước đi, ta gặp bằng hữu! - Nhìn thấy Ôn Bình xuất hiện ở cửa, Thi Hoa vội vàng chào tạm biết mấy nữ tử kia.
- Được, vậy ngươi nhớ đến đấy. Hôm nay là chính tay yêu trù làm thức ăn.
Dứt lời, cả bọn lập tức hòa vào dòng người.
Thi Hoa xoay người, vừa định bước qua gọi Ôn Bình thì thấy một người khác. Vừa nhìn, bước chân Thi Hoa chợt khựng lại.
Giang Nguyệt Dạ tự mình tiễn hai người Ôn Bình ra cửa, hơn nữa, còn trò chuyện chẳng khác nào bằng hữu, không có lấy một điểm ngăn cách. Nàng còn nhớ rất rõ, ngày đó, lúc nàng tìm đến Giang Nguyệt Dạ nhờ hỗ trợ, nàng ta đã tỏ vẻ chán ghét Ôn Bình và Bất Hủ tông cỡ nào.
Hiện tại... Sao lại thay đổi rồi?
Không chỉ Thi Hoa, người của Bách tông liên minh hội thấy một màn như vậy cũng vô cùng kinh ngạc, nhao nhao nghị luận.
Nhìn thấy y phục trên người Ôn Bình, cả đám trăm miệng một lời, cùng kinh ngạc “Ồ” lên.
- Thanh sơn lưu thủy sam? Là người của Bất Hủ tông?
Ôn Bình đứng chắp tay, nói:
- Giang hội trưởng, mời trở về đi!
Đợi Giang Nguyệt Dạ rời khỏi, Thi Hoa lập tức chạy đến, tò mò liếc nhìn Ôn Bình, sau đó lại nhìn theo bóng lưng Giang Nguyệt Dạ.
- Ôn Bình, ngươi và Giang hội trưởng đã nói những gì?
- Không nói gì cả, chỉ uống một chén trà.
Thi Hoa không tin, tiếp tục hỏi:
- Sao Giang hội trưởng lại tự thân tiễn ngươi ra?
- Ta chính là tông chủ một tông, Giang hội trưởng tiễn ta không phải là chuyện rất bình thường sao? Có lẽ người nàng tôn trọng không phải ta, mà là cha ta. Nhưng không sao, tôn trọng ai cũng vậy, chỉ cần chuyện hôm nay có thể giải quyết thỏa đáng là được.
Thi Hoa bán tín bán nghi gật đầu:
- À...
Thật sự muốn nàng tin tưởng Giang hội trưởng xem hắn là khách mà đối đãi... Không thể nào!
Về phần một chút tình cũ với phụ thân hắn thì hẳn là có khả năng.