Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 30: Hoài Diệp Không Muốn Đi

Chương 30: Hoài Diệp Không Muốn Đi




By:truyendichgiare.com.


- Không thành vấn đề, ta rất giỏi nấu cơm. - Hoài Diệp nói chắc nịch.

Đợi Ôn Bình đi khỏi, trên mặt nàng mới lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào đầm nước bao quanh đảo nhỏ. Ở sâu dưới kia, dường như một đôi tay đang hung hăng giữ chặt nàng.

Cảm giác này… Chính là Long uy.

Không phải Yêu tộc rất khó cảm nhận được Long uy, con người nhận biết Long uy chỉ đơn giản là một dạng uy phong mà thôi, quá lắm cũng chỉ khiến người ta cảm giác sợ hãi. Nhưng Yêu thì khác, đối với Long uy, Yêu tộc có một loại cảm ứng đặc thù.

- Chẳng lẽ bên dưới thật sự có rồng?

Nhìn xuống đầm nước, Hoài Diệp rất hiếu kỳ, nhưng lại không dám mạo hiểm đi xuống đó. Nàng ngồi xuống, vốc một vốc nước lên, ngửi ngửi, cái mũi tinh xảo nhăn lại, lặng lẽ nhìn mặt nước xa xăm như có điều suy nghĩ.

Đứng dậy, Hoài Diệp dự định đi xuống dưới dò xét một phen, thế nhưng, bước chân nàng khựng lại.

Không biết vì sao nàng cảm thấy sợ.

Nỗi sợ không có nguyên nhân.

Lỡ như phía dưới có…

Chợt, Hoài Diệp lắc đầu lẩm bẩm:

- Nghĩ cái gì vậy chứ, sao Long lại cam nguyện dừng chân trong một cái đầm bé tí ti như vậy. Dù cho toàn bộ nước ở Đông hồ có dâng thêm mười mét nữa, cũng chưa chắc Long chịu đại giá quang lâm.

Nhưng… Hoài Diệp vẫn rụt chân về, xoay người đi ra khỏi khu ký túc xá, tìm một căn phòng qua đêm. Bóng nàng biến mất trong màn đêm.


Đứng ở bìa rừng lúc nãy Dương Nhạc Nhạc đi vào, trong đêm tối, đường mòn dường như kéo dài vô hạn, tiếng côn trùng rả rít bên tai, Hoài Diệp ngẩng đầu, tự hỏi rốt cuộc trong khu rừng này có gì.

Trọng lực trường?

Có thể khiến người ta cảm thấy một canh giờ trân quý đến thế?

Nàng là một người rất tò mò, nếu không tìm hiểu đến cùng, đêm nay nàng thật sự ngủ không được.

Cũng chính vì tò mò, chỗ sâu trong rừng dường như có một sợi dây thừng quấn quanh nàng, dẫn dắt nàng không ngừng tiến lên phía trước.

Chậm rãi bước từng bước trên lỗi mòn dẫn vào rừng, một lúc lâu sau, rốt cuộc, Hoài Diệp cũng nhìn thấy một chút ánh sáng.

Khi bước đến gần, nàng cả kinh.

Có một vài đạo hồng quang bắn ra từ bốn căn long trụ, không ngừng truy kích Dương Nhạc Nhạc. Chúng tựa như thanh kiếm, tựa hồ muốn đuổi theo chém hắn ta thành hai đoạn, tuy nhiên, lần nào cũng bị Dương Nhạc Nhạc tránh thoát,

Thế nhưng hồng quan dường như vô cùng vô tận.

- Đó là cái gì?

Hoài Diệp bước đến, nhìn thấy Vân Liêu vừa mới bước ra từ trọng lực trường. Thế nhưng hai người lại đi sượt qua nhau, không ai nói gì.

Kế đó, Dương Nhạc Nhạc bị đuổi đến rìa trọng lực trường, mắt thấy tất cả những chuyện phát sinh trước mắt, Hoài Diệp nhếch môi cười nhạt, nói:

- Đây là thực lực của Dương Nhạc Nhạc? Xem ra là mình đã coi trọng thiên tài của Thương Ngô thành quá rồi.

Dựa theo kết luận của nàng, phản ứng cùng tốc độ của Dương Nhạc Nhạc quá lắm cũng chỉ đạt tiêu chuẩn Luyện thể tam trọng.

Nhất là tốc độ kia, tuy rất nhanh, nhưng cũng chỉ cỡ Luyện thể tứ trọng mà thôi.

Nguyên lai Luyện thể ngũ trọng cũng chỉ có thế.

Hiển nhiên, Dương Nhạc Nhạc nghe thấy Hoài Diệp chế giễu mình, nhưng hắn lại chẳng chút để tâm đáp:

- Tiểu nha đầu như ngươi thì biết gì?

- Ngươi!

- Ngươi cái gì mà ngươi, có giỏi ngươi vào đó thử đi, ngươi có thể chạy xem như ta thua.

- Được, vào thì vào.

- Đằng kia có một cái rương sắt, bỏ 10 miếng kim tệ vào, ngươi có thể ở trong đó một canh giờ.

- Đợi đó, xem ta có hành hạ chết ngươi không! - Đối với Hoài Diệp, 10 miếng kim tệ cũng chỉ là một cọng lông trên lưng trâu mà thôi, nàng thờ ơ lấy trong ngực ra.

Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Hoài Diệp, Dương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cười, thầm cảm thán một câu: Đúng là đồ tiểu yêu tóc dài não ngắn.

Đi theo Hoài Không tiền bối lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy lại chẳng biết kính sợ là gì.

- Cẩn thận!

Dương Nhạc Nhạc hảo ý nhắc nhở, bất quá lại chỉ đổi lại một tiếng “hứ” của nàng:

- Ngươi cứ đợi đó, lát nữa đừng trách ta hành hạ ngươi.

Bước chân vào…

Hoài Diệp cả kinh, cơ thể không tự chủ chúi về phía trước.

- Chuyện gì vậy?

- Rầm!

Thân ảnh nhỏ xinh ngã chổng vó ở rìa trọng lực trường, bất quá, nàng phản ứng cũng nhanh, hai tay chống xuống đất, nhưng vừa định đứng dậy, sức nặng của cơ thể khiến nàng phát hoảng.

- Giúp ta!

- Ta bị quỷ đè!

- Đừng giỡn, chẳng lẽ người không phát hiện chỗ này có điểm đặc biệt gì sao?

- Đừng nói nữa, đỡ ta đứng lên trước, ta không tự đứng được…”

- Vừa nãy không phải người rất đắc ý sao? Tự mình đứng lên đi, ta không có thời gian giúp ngươi.

- Dừng! Không giúp thì không giúp!

- Ta đã nói rồi, bây giờ, ngươi lãng phí 1 phút để thở thì chẳng khác nào lãng phí 9 phút. Ngươi dùng 1 canh giờ để nói chuyện vô vị chẳng khác nào để lỡ mất 9 canh giờ. Được rồi, ta không nói với ngươi nữa, nói nãy giờ đã mất không ít thời gian của ta.

- Ngươi đang nói gì vậy hả?

- Tu hành ở đây 1 canh giờ tương đương với bên ngoài 9 canh giờ, nói vậy ngươi hiểu chưa?

- Cái gì? - Không phải câu hỏi mà là kinh thán (1)

(1) Sợ hãi thán phục.

Hoài Diệp ngơ ngác nhìn quanh, bỗng nhiên, trước mặt nàng xuất hiện một thứ.

Dòng thứ nhất: Hình thức tu luyện trọng lực (cảnh giới tu hành tăng gấp 9 lần).

Dòng thứ hai: Hình thức chiến đấu (Toàn bộ phương vị tu luyện tăng 9 lần. Có thể kích phát tiềm năng bản thân).

- Thật sự là 9 lần?

- Đương nhiên.

- Lão thiên a…

Hoài Diệp há hốc mồm, mãi vẫn không khép lại được, nàng thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Hóa ra đây là nguyên nhân khiến 1 canh giờ trở nên trân quý.

Một canh giờ tương đương 9 canh giờ.

Tu hành ba canh giờ chẳng khác nào người khác không ngủ không ngủ, một mực tu hành suốt hai ngày rưỡi?

Tu hành một năm bằng người khác tu hành 9 năm??

Tu hành ở đây, cho dù là một kẻ ngu cũng có thể trở thành tu sĩ Luyện thể thập tam trọng trong thời gian ngắn???

Phía trên… Hiển nhiên cũng không phải nghi vấn mà là tự hỏi. Nàng biết đáp án, nhưng lại không dám tin.

Nhưng khi thấy Dương Nhạc Nhạc không thèm để tâm đến mình, dốc lòng tu hành, nàng tin. Hoài Diệp không thể không nghi ngờ, phải chăng Dương Nhạc Nhạc có thể trong vòng một năm tu luyện đến Luyện thể ngũ trọng là nhờ vào chỗ này?

Đến cùng, Bất Hủ tông là dạng tồn tại như thế nào?

Kiến trúc vừa nãy có thể dễ dàng áp chế yêu tính trong người nạn, hiện tại, chỗ này lại có thể tăng tốc độ tu hành lên gấp 9 lần.

- Xong rồi, tuy là đi theo nghĩa phụ có danh tiếng cùng tiền tài vô tận, nhưng bây giờ ngay cả nghĩ cách để trốn theo nghĩa phụ ta cũng chẳng muốn nghĩ, về sau, ta sẽ ở đây, không đi đâu nữa.


Thính Vũ Các.

Ôn Bình nhìn khối xích thạch trên bàn, dường như nó đang vươn tay ra, không ngừng gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

Thứ này chính là phần thưởng nhiệm vụ lần này.

Hoàng cấp trung phẩm công pháp - Trường Mạch Công.

Căn cứ theo lời hệ thống, nó có tổng cộng ba quyển: Hạ quyển Luyện thể, Trung quyển Luyện Khí, Thượng quyển Thông Thần.

Phàm là nơi có cây cối liền có thể hấp thu liên tục năng lượng tu hành. Tuy nhiên, phạm vi không lớn, chỉ trong vòng trăm mét. Tu luyện đại thành có thể đạt đến Thông Huyền cảnh đỉnh phong.

Công pháp hắn đang tu hành tối đa chỉ có thể giúp hắn đạt đến Luyện thể thập tam trọng.

Trường mạch công nằm trong khối xích thạch này, chỉ cần bóp nát nó, công pháp sẽ lập tức chui vào đầu. Không cần ngồi nhìn từng câu từng chữ, cũng không cần phải học thuộc.

Bất quá, muốn tu hành một công pháp mới thì phải phế bỏ công pháp đang tu hành hiện tại.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch