Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 35: Lý Nguyệt Mật

Chương 35: Lý Nguyệt Mật




By:truyendichgiare.com




-----

- Ngươi xác định bao trọn một năm?

- Ừm, đương nhiên. Một năm mới đủ để ta học xong nhập môn Giao Long Nộ, không được thì bao thêm một năm nữa.

Nghe được câu này, Ôn Bình nhịn không được âm thầm hô một tiếng.

Thổ hào!

- Bao một năm một vạn tám ngàn hai trăm năm mươi kim tệ.

Ôn Bình lẩm nhẩm tính rồi đưa ra một con số chính xác.

Hoài Diệp cả kinh:

- Tông chủ, số học của ngươi tốt thật, ngay cả bàn tính cũng không cần.

Ôn Bình cười khoái trá.

Đó gọi là…

Có bảng cửu chương đi khắp thiên hạ.

Sau khi nhận kim phiếu trong tay Hoài Diệp, Ôn Bình đếm lại lần nữa:

- Một vạn tám ngàn hai trăm năm mươi.

Cộng thêm của Dương Nhạc Nhạc và Triệu Tinh.

- Một vạn chín ngàn hai trăm năm mươi.

Cuối cùng là 5000 của Vân Liêu.

- Hại vạn bốn ngàn hai trăm năm mươi.

- Hơn hai vạn kim vào tuối, chắc là đủ chi tiêu một thời gian.

Chưa bao giờ cầm được nhiều kim tệ như vậy, Ôn Bình vui rạo rực rời khỏi khu ký túc xá, vừa đi vừa nghĩ số tiền kia nên tiêu như thế nào mới tốt.

Bất Hủ Tông lớn như vậy, nên thuê thêm tạp dịch không nhỉ?

Hai bên đường trên Vân Lam Sơn trước kia rất gọn gàng, hiện tại thì đi vào chẳng khác nào một cái công viên bỏ hoang.

Dây leo tựa như động vật máu lạnh nằm dài trên phiến đá hấp thu nhiệt lượng. Hai bên đường, cành cây y hệt những cánh tay gớm ghiếc vươn ra trông thật chướng mắt. Trước kia không có tiền thì khác, giờ dư giả rồi, cái cảm giác này càng thêm khắc sâu trong lòng hắn.

Kỳ thật, hắn cũng không biết đây là loại tâm lý gì, nếu như thế giới này có các nhà tâm lý học… Chắc chắn hắn sẽ đăng môn bái phỏng.

Đột nhiên thấy con đường chướng mắt… Hẳn là bệnh!

- Hệ thống, ngươi nói xem nếu như ta cải tạo phòng tạp dịch… Có thể sinh ra công năng tự động vệ sinh không?

Hệ thống đáp:

- Loại kiến trúc nhỏ này khi thăng cấp rất dễ có được năng lực tương ứng. Nhưng công năng vệ sinh thì như thế nào, căn cứ theo hiểu biết của ta, mua 100 người hầu ở Thương Ngô thành chỉ tốn có 1000 kim tệ. Đề nghị Kí Chủ đừng có sống phóng túng như vậy.

- Một trăm người hầu tốn 1000 kim tệ, ngay cả cái này ngươi cũng biết, bất quá, nói thật là rất rẻ.

- Kỳ thật, dù Bất Hủ Tông không trả lương cũng có rất nhiều người nguyện ý đến. Bởi vì tất cả họ đều hiểu rõ một đạo lý: Tương lai ngươi trở thành cái gì có liên quan rất lớn đến dạng người mà ngươi quen biết. Ở Bất Hủ Tông, dù chỉ là một chút kiến thức tu hành cũng có thể thay đổi vận mệnh cả đời họ.

- Vậy cũng được, cho dù là một tu sĩ Luyện thể thất trọng làm việc nặng nhọc ở Thương Ngô thành, thì một người so ra cũng vẫn hơn 3 ~ 5 người thường.

- Gâu Gâu!

Cáp Cáp đứng bên cạnh đột nhiên sủa lên hai tiếng.

Dường như đang nói:

- Đừng có lầm bầm lầu bầu nữa, có tiền rồi, mua thêm đồ ăn cho ta đi!! Ta muốn ăn thịt, loại nguyên đùi mới chịu nha!

- Ha ha, mai ta mua thêm cho em chó cái. - Ôn Bình cười nham nhở.


Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.

Dưới chân Vân Lam Sơn.

Một cỗ xe ngựa đen kịt dừng lại trước kiếm bia, từ trên xe, một tử y nữ tử bước xuống.

Tóc đài đen như thác nước chảy xuống vai, biểu cảm lạnh lùng, chân mày lá liễu được vẽ màu tím nhạt.

Đôi mắt xinh đẹp ẩn dưới hàng mi dày lóe lên tia sáng lạnh, cự nhân ngàn dặm, thế nhưng trong đó lại cất giấu một tia phiền muộn khó lòng phát hiện, ẩn sau lớp mặt nạ lạnh khốc.

Sống mũi thẳng tắp, trong thanh tú mang theo lạnh lùng. Hàm răng nhỏ xinh cắn chặt bờ môi, cơ hồ không còn một tia huyết sắc, khiến cho khuôn mặt tuyết trắng hiện ra vài phần tái nhợt.

Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, để lộ một tia ôn hòa:

- Thật sự phải lên núi?

Đúng lúc này, Thi Hoa bước xuống xe ngựa, nhỏ giọng nói:

- Đương nhiên, bằng không ta mang ngươi đến đây làm gì?

- Ta đã nói với ngươi, nếu như không phải ngươi, dù người Bất Hủ Tông có cầu ta, ta cũng sẽ không quay về đây. Làm người, chuyện gì đã qua thì cho nó qua, ngươi nhìn ngươi xem, luôn dây dưa giữa quá khứ và hiện tại.

Nói xong, ánh mắt nàng lơ đãng liếc qua kiếm bia.

Ba chữ Bất Hủ Tông… Kỳ thật, rất có sức nặng trong lòng nàng.

Thế nhưng, đó chỉ là trước kia.

Hiện tại, Kháo Sơn Tông mới là nhà của nàng.

Thi Hoa mỉm cười, sau đó lay lay tay nàng, nói:

- Đây không phải là do Giang tiền bối nhờ vả à?

- Thôi đi, ngươi cho rằng ta không biết à? Nhất định là ngươi vẫn nhớ mãi không quên tên Ôn Bình kia, nếu không, loại chuyện này tùy tiện phân phó người làm là được, sao phải đích thân chạy đến Vân Lam Sơn. Nếu để cho người khác biết, ta xem ngươi giải thích thế nào!

- Lý Nguyệt Mật! - Thi Hoa bỗng nhiên cao giọng hô tên đối phương. Hai người mắt đối mắt, phút chốc, nàng ỉu xìu nói - Hảo tỷ muội, ngươi không nói ra, các nàng sẽ không biết.

- Xem như ta không may, vô duyên vô cớ giúp ngươi giữ bí mật kiểu này. Ngươi đi trước đi, ta theo sau, bất quá ta nói trước, ta đứng chờ ngươi ở bậc thang, tuyệt đối không vào chủ điện. - Lý Nguyệt Mật kiên quyết nói.

- Được.

Dứt lời, Thi Hoa liền chạy lên đỉnh Vân Lam Sơn, lướt qua hàng ngàn bậc thang, ngừng ở bậc thang cuối cùng.

Lý Nguyệt Mật cũng dừng lại, quét mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói:

- Chúng ta rời khỏi Bất Hủ Tông quả là lựa chọn chính xác.

- Hửm? - Thi Hoa quay đầu.

- Ngươi nhìn cái thềm đá này xem, cỏ khô mọc đầy, cây cối hai bên không ai trông nom, ngay cả rêu xanh mọc đầy thềm đá cũng chẳng ai dọn dẹp. Nếu có ai đó đứng ở đây, ngươi nói với hắn chỗ này từng là một cái nhị tinh tông môn, hắn tin ta chết liền. Từ lúc cái tên Ôn Bình kia làm tông chủ, ta đã sớm đoán được kết quả, xem đi, quả thật không sai.

- Ôn Bình giờ đã khác, không giống với trước đây, thậm chí, hắn đã bắt đầu mặc Thanh sơn lưu thủy sam. Ngươi còn nhớ không, vì muốn hắn mặc Thanh sơn lưu thủy sam, tông chủ từng ném hắn đến sân thí luyện, ngược hắn một trận đến cả tháng không thể xuống giường. Thế nhưng hắn vẫn không mặc.

- Vậy thì sao? Một bộ y phục mà thôi, trước kia là có mà không thèm mặc, còn giờ là không muốn mặc cũng phải mặc.

- Được rồi, đừng nói nữa, lỡ như Ôn Bình nghe được, hai chúng ta làm sao nhìn mặt hắn? Nói thế nào cũng từng là bằng hữu.

- Của ngươi, không phải của ta. Trước kia hắn cao cao tại thượng, một đệ tử bình thường như ta sao dám trèo cao. Cũng chỉ có ngươi tin là Dương Nhạc Nhạc thật lòng gia nhập Bất Hủ Tông mà thôi, ngươi có thấy ai kinh doanh lại đi mua quạt mùa đông không hả?

Lý Nguyệt Mật thật sự muốn giữ chặt bằng hữu của mình, bảo nàng rời xa Ôn Bình.

Ai cũng biết rằng Tương lai ngươi trở thành cái gì có liên quan rất lớn đến dạng người mà ngươi quen biết.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Nàng cứ liên tục dây dưa với Ôn Bình. Vì một tên nhị thế tổ cái gì cũng không biết… Đáng giá sao?

- Ta đi lên.

- Đi đi, ta ở đây chờ.

Dứt lời, Lý Nguyệt Mật liền nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ có thể ngồi. Đáng tiếc là ngoài lá cây cũng chỉ có cỏ khô, cành mục, chỗ duy nhất có thể ngồi cũng không biết đã bao lâu chưa được quét dọn.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch