Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 37: Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo Liền Đến!

Chương 37: Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo Liền Đến!




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Đã sa sút thành dạng này rồi, còn bày đặt kiêu ngạo.

Thực xem mình còn mang thân phận thiếu tông chủ nhị tinh tông môn sao? Loại địa phương quái quỷ này, có thỉnh nàng, nàng cũng không thèm đặt chân đến.

Lúc hai người đang từ từ đi xuống, bỗng trong tầm mắt xuất hiện rất nhiều chấm đen đang di động dưới chân núi, những chấm đen này đi dọc theo bậc thang tiến lên. Sau khi nhìn rõ, khuôn mặt Thi Hoa trở nên nghiêm trọng.

Nhìn những người dưới chân núi đang dần dần tiến lên, biểu hiện trên mặt Thi Hoa dần dần phức tạp. Sau lại như đang suy nghĩ điều gì đó vậy, do do dự dự.

Đang lúc Thi Hoa miên man suy nghĩ do dự, Lý Nguyệt Mật đột nhiên kéo tay nàng chạy một mạch về phía rừng rậm.

- Nghĩ cái gì vậy hả? Nếu như để trưởng lão nhìn thấy chúng ta đến Bất Hủ tông thì lớn chuyện!

- Không nghĩ tới họ lại đến nhanh như vậy!

Thi Hoa trốn trong rừng quan sát, nhịn không được lẩm bẩm.

- Ngươi nói gì? - Lý Nguyệt Mật quay sang hỏi.

- Không có gì, chỉ đang tự hỏi Dương trưởng lão kéo người lên Bất Hủ tông lúc này không biết để làm gì?! - Thi Hoa nói.

- Sắp có trò hay để xem a! - Khác với bộ dạng nghiêm trọng của Thi Hoa , Lý Nguyệt Mật lại mang theo vui vẻ nói.

- Cái gì?

- Ngươi nghĩ đi, Dương trưởng lão chân chân chính chính là người Kháo Sơn tông, cùng Bất Hủ tông như nước với lửa. Hôm nay lại dẫn mười mấy người tới. Không đến gây chuyện, chẳng lẽ tới uống trà nói chuyện phiếm?

Lý Nguyệt Mật hả hê cười thành tiếng sau đó quay sang, dùng khuỷu tay chọc chọc Thi Hoa nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn đi báo tin cho Ôn Bình?

- A! Không có...

Lúc nói lời này, Thi Hoa như kiểu mèo bị dẫm phải đuôi vậy.

- Không có là tốt nhất, cái loại người này nên chịu giáo huấn một chút. Lúc nào cũng tự cho mình là đúng, thực xem bản thân rất lợi hại sao?!

Dứt lời, Lý Nguyệt Mật cũng không tiếp tục mở miệng. Cả hai cùng im lặng quan sat, cho đến khi nghe được tiếng bước chân của mấy người kia xa rồi mới từ trong rừng đi ra. Bởi vì sợ bị người phát hiện gây phiền toái nên cả hai tranh thủ thời gian chạy xuống chân núi.

Tuy là rất muốn chứng kiến cảnh Ôn Bình bị Dương trưởng lão ép tới mức không dám mở miệng nói chuyện nhưng sợ bị người phát hiện nên chỉ có thể chạy trước. Cũng may là dù xem hay không xem thì kết quả chỉ có một mà thôi.


Hoàng hôn buông xuống.

Phía chân trời, rặng mây màu đỏ chậm rãi rời khỏi đỉnh núi, làm cho phong cảnh trước mắt dường như phủ lên một tấm lụa mỏng màu hồng.

Dẫn đầu là một vị tóc hoa râm, đó chính là trưởng lão Dương Hoa, theo sau là mười ba người Kháo Sơn tông dùng khí thế nghiền ép tiến lên đỉnh Vân Lam Sơn.

Đứng trước phủ điện trống rỗng, Dương Hoa bất động nhưng mười ba người phía sau đã sớm tản ra bốn phía tìm kiếm.

Không bao lâu, đám người trở về. Mang theo Vương bá đi tới, ném xuống cạnh Thạch Hổ trước điện.

Dương Hoa lạnh lùng nhìn Vương bá, nhàn nhạt nói:

- Lão đầu, tông chủ các ngươi nơi nào?

- Ta làm sao biết được tông chủ ở đâu?

Vương bá ném cho đối phương ánh mắt cổ quái, trong lòng lão lại nghĩ: Các ngươi muốn tìm tông chủ thì tự mà đi tìm, sao lại hỏi lão giả họm hẹm như ta?

Bất quá, nhìn thấy bộ dạng hung dữ của đối phương, hắn cũng không dám đem ý nghĩ này nói ra.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền đến. Dương Hoa cũng bỏ qua phong độ Kháo Sơn tông trưởng lão, giống như là một tên du côn, tức sùi bọt mép, tay nắm chặt chuôi kiếm.

Theo sau lại vang lên âm thanh của trường kiếm thoát vỏ, một đạo bạch mang lóe lên, chớp mắt trên bả vai Vương bá đã đặt một thanh kiếm .

Vương bá dù dao cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, quanh năm quét rác ở Bất Hủ tông, đối mặt tình huống kiếm kề trên vai này liền sợ mất mật. Bị người Kháo Sơn tông gô ép, thỉnh thoảng lại liếc liếc lên thanh kiếm sắc bén đang kề trên bả vai, mồ hôi lạnh rịn trên trán.

Chỉ cần khoảng cách một đốt ngón tay nữa thôi, cái mạng già này coi như đi tong.

Dương Hoa thấy vậy cũng không hề động dung nửa điểm, biểu lộ vẫn là lãnh khốc như cũ. Ở trong lòng hắn, dù chỉ là một người bình thường, nhưng dính dáng đến ba chữ Bất Hủ tông này thì kiếm của hắn sẽ không lưu tình. Hơn nữa, hôm nay hắn tới đây là để làm việc, không cho người Bất Hủ tông một chút cảnh cáo, bọn họ sẽ không biết sợ hãi.

Mặc dù là hắn không biết vì nguyên nhân gì mà Giang Nguyệt Dạ lại trợ giúp Bất Hủ tông, nhưng hắn biết, dù là Bách tông liên minh hội có ra tay hay không thì Bất Hủ tông sớm muộn cũng bị Kháo Sơn tông nuốt chửng thôi, không ai có thể thay đổi sự thật này.

Dương Hoa lại lần nữa lên tiếng:

- Hỏi ngươi lần nữa, tiểu tử Ôn Bình kia ở đâu, không muốn nói thì ta tiễn ngươi đi trước.

Dứt lời, mũi kiếm lại tiếp tục tiến vào, thẳng đến cổ Vương bá.

Dù chỉ là chạm nhẹ một cái cũng để lại một vết cắt tinh tế trên cái cổ nhăn nheo, máu tươi thuận thế chảy xuống, nhuộm đỏ mũi kiếm.

- Dừng tay!

Ôn Bình xuất hiện tại bìa rừng bên cạnh chủ điện. Nhìn thấy Vương Bá bình yên vô sự liền thở phào một hơi, sau đó chầm chậm đi tới phía trước chủ điện, lạnh lùng nhìn bọn người Dương Hoa nói:

- Kháo Sơn tông các ngươi làm người thật tốt, ngay cả một lão nhân bình thường cũng ra tay khi dễ.

Nếu như có thể, Ôn Bình thật muốn chạy tới, cho mỗi người một cước sấp mặt. Làm người sao có thể vô sỉ tới trình độ như vậy?

Phía sau đâm đi một đao coi như xong, dù sao dính đến quy luật sinh tồn, Ôn Bình hắn cũng chấp nhận sự thật Bất Hủ tông tan rã, nếu ngày sau có đầy đủ thực lực thì hắn cũng sẽ hành hạ đám người Kháo Sơn tông như vậy.

Nhưng mà làm một cái luyện thể thập tam trọng tu sĩ lại đi ức hiếp một lão nhân bình thường gần trăm tuổi, thực sự là một việc đáng khinh.

Dương Hoa ngược lại cũng không có giận mà cười nói:

- Quả nhiên là khác biệt với quá khứ, thiếu tông chủ Bất hủ tông đã trưởng thành rồi.

Ôn Bình cũng không quan tâm Dương Hoa nói cái gì. Hắn liếc mắt nhìn thanh kiếm đang kề sát cổ Vương bá nói:

- Dương trưởng lão, ta đã tới rồi, hắn là ngươi nên buông thanh kiếm khỏi người Vương bá.

Dương Hoa cười cười, cũng không nhúc nhích, đắc ý nói:

- Ngươi có phải đang rất thất vọng người của phủ thành chủ không có tới giúp ngươi?

- Nếu như ngươi đến là muốn hạ mã uy, vậy ngươi đã làm được rồi, người… Cũng nên thả đi.

- Ngươi muốn cứu lão gia hỏa này, cũng được, chúng ta làm một cái giao dịch đi, thế nào?

- Giao dịch gì?

Thật ra là Ôn Bình biết dù hắn không hỏi thì đối phương cũng sẽ nói.

Dương Hoa liếc một người áo đen đứng bên cạnh, tên này lập tức móc từ trong ngực ra một trương kim phiếu, giá trị rất lớn, năm ngàn kim.

- Cầm năm ngàn kim, đem Dược sơn, Phi Giáp sơn bán cho ta!

- Nếu như ta không đồng ý?

- Vậy ta sẽ giết lão già này, lại để cho Bất Hủ tông một hồi chó gà không yên. Có lẽ là ngươi cảm thấy phủ thành chủ sẽ giúp ngươi, nhưng nếu như Bất Hủ tông hoàn toàn biến mất thì ngươi nghĩ xem, liệu phủ thành chủ có vì một cái tông môn đã biến mất đi đắc tội Kháo Sơn tông chúng ta hay không?

Nói thật, hắn không sợ Ôn Bình không bán.

Trong đầu hắn có một trăm phương pháp để Ôn Bình khuất phục, dùng người Bất Hủ tông đi áp chế hắn chỉ là một cách trong trăm cách đó mà thôi.

Nếu như Ôn Bình bỏ qua cái lão già này cũng không quan trọng , hắn, một cái luyện thể thập tam trọng tu sĩ, chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi, vị thiếu tông chủ trước mặt này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Làm như vậy càng nhanh gọn dứt khoát, lại càng không cần bỏ ra năm ngàn kim.

Những người trong trưởng lão hội kia quá thận trọng rồi, cứ cho rằng Bất Hủ tông sẽ có thủ đoạn sau cùng, thật sự cho rằng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhưng là con lạc đà này đã quá yếu ớt rồi, một con ngựa non cũng có thể đá chết nó.

Loại đạo lí đơn giản này, Dương Hoa tin tưởng Ôn Bình cũng có thể rõ ràng.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch