Lại lấy ra một điếu xì gà hút, Ôn Bình ngồi xếp bằng bên cạnh cửa sổ lầu hai của Phong Vũ các, để cho đầu óc thanh minh sau đó bắt đầu tu luyện Giao long nộ.
Khi sắc trời vừa sáng, phía sâu trong núi lộ ra một phần trong sáng và lạnh lẽo. Ôn Bình đình chỉ tu luyện, rời các, đi vào trong phía sâu khu rừng, hấp thu mộc khí. Cứ hấp thu mười phút lại đổi một chỗ khác, cứ như vậy cho đến khi mặt trời lên cao mới trở lại Vân Lam sơn.
- Tông chủ, nghe Hoài Diệp nói rằng tối hôm qua xảy ra chuyện rồi hả? - Dương Nhạc Nhạc gặp phải Ôn Bình liền mở miệng hỏi.
Kỳ thật là Dương Nhạc Nhạc hắn đã dạo một vòng tại xung quanh chủ điện, ngay cả nơi chuột không thèm đặt chân thì hắn cũng đi qua một lần hết rồi. Bởi vì Hoài Diệp nói đêm qua có mười ba người chết, trong đó còn có một vị Luyện thể thập tam trọng tu sĩ.
Thế nhưng mặc cho hắn tìm kĩ, soi móc như thế nào cũng không tìm được vết máu.
Ngoài trừ một nơi không hiểu sao xuất hiện một đống bột phấn màu đen ra thì Bất Hủ Tông không có gì khác thường.
Căn bản là không giống như đã xảy một trận đại chiến của cao thủ Luyện thể thập tam trọng.
Ôn Bình gật đầu, nói:
- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ bất ngờ nảy sinh mà thôi. Không có gì đặc biệt!
- Không có gì đặc biệt?
Dương Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn bộ dạng bình tĩnh của Ôn Bình , bất quá nghĩ đến Bất Hủ Tông ngay cả mạch thuật đều có thể lấy ra được liền bình thường trở lại.
Ôn Bình vỗ vỗ bả vai Dương Nhạc Nhạc, hơi có cảm giác huynh trưởng nói:
- Nhạc Nhạc, đi thôi, đi ăn điểm tâm!
- Nghe theo tông chủ, cái kia là việc nhỏ, đi lấp cái bụng đói mới là chuyện lớn. Đúng rồi, tông chủ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giữ Hoài Diệp ở lại Bất Hủ Tông?
- Thì thế nào?
- Ta cảm thấy Yêu trù tiền bối sẽ không nỡ!
- Ngươi không phải hắn thì làm sao biết được?! Chẳng lẽ ngươi muốn Hoài Diệp rời Bất Hủ Tông sao?
- Tất nhiên là không muốn rồi, có Hoài Diệp ở đây liền mỗi ngày được ăn ngon. Không cần phải ăn món cổ vịt nướng cháy đen của Vân trưởng lão. Tông chủ không biết đâu, cái cổ vịt kia chẳng khác nào mấy viên than đen, ăn vào liền nổi lên một miệng bụi than, nếu như không phải biết trước đó là thịt vịt, coi như là nghĩ mười ngày cũng không biết nó là thứ gì.
Nghe Nhạc Nhạc oán trách hai câu sau đó, Ôn Bình không nhịn được bật cười.
Tay nghề của Vân Liêu thực sự không thể tiếp nhận cho được.
Đi tới phòng bếp, Dương Nhạc Nhạc ngồi trước bàn cơm, cầm lấy đôi đũa gõ lên cái bát, phát ra thanh âm thanh thúy, bất quá thanh âm này lại mang đến cảm giác giống như tên ăn mày ngồi đầu đường vậy.
- Nhạc Nhạc, ngươi gõ cái gì? Có tin hay không ta lại ở trong Trọng Lực Trường tẩn ngươi!?
Dương Nhạc Nhạc không để ý, cười nói:
- Ha ha, chờ ngươi có thể đồng thời tránh né được năm đạo hồng quang lại nói chuyện. Lại nói ngươi có thể tu luyện đến Luyện thể tam trọng, qua một tuần nữa ta cũng đạt đến Luyện thể lục trọng, coi như dùng một tay cũng có thể cho ngươi ăn hành rồi.
- Không phải chứ, ngươi làm sao có thể tu luyện nhanh như vậy.
Hoài Diệp nghe Nhạc Nhạc nói muốn đột phá lên Luyện thể lục trọng liền bất chấp vừa rồi đối phương dùng ngôn từ đả kích nàng, bưng đồ ăn đi tới, trên khuôn mặt không che giấu sự chán nản.
- Ta thế nhưng có thể đồng thời tránh được năm đạo hồng quang cùng một lúc, ai như ngươi đâu, tránh hai đạo thôi cũng phải chật vật!
- Ngươi?!... Không cho ngươi ăn!
Vèo
Tất cả bát cơm cùng đồ ăn trước mặt Dương Nhạc Nhạc đều bị Hoài Diệp dọn đi hết.
- Ha ha, Hoài Diệp, ta là ca ca của ngươi a, ngươi đối xử với ca ca ngươi vậy sao?
- Cút đi, ngươi chỉ là lớn hơn ta một chút mà thôi!
Trong khi hai người còn đang cãi nhau, Ôn Bình ngồi ở một bên nhịn không được thở dài, bỗng nhiên cảm giác được mình đã trưởng thành rồi.
Lấy ra một điếu xì gà, đốt lên.
Rít vào một hơi dài, chậm rãi thổi ra, thì thào nói một câu:
- Haiza, tuổi trẻ thật là tốt, chẳng giống người già như ta.
Phốc!
Vân Liêu ở một bên nghe được câu nói của Ôn Bình không nhịn được phun ra ngụm nước vừa mới uống trong miệng.
Ôn Bình lập tức quay sang trừng mắt nhìn Vân Liêu, nổi giận nói:
- Thái độ gì? Cáp Cáp, cắn hắn cho ta!
Gâu gâu!
Cáp cáp ngẩng đầu nhìn về phía bàn ăn sủa hai tiếng.
- Ăn cái này làm gì, ngươi cắn hắn, ta cho ngươi hít một ngụm xì gà. Thế nào? - Ôn Bình cầm điếu xì gà quơ quơ.
Một đạo khói xanh bay lên, vừa vặn bay tới phía Dương Nhạc Nhạc.
Dương Nhạc Nhạc hít vào đám khói xanh này, cái mũi run lên. Hướng về nơi phát ra mùi thơm này nhìn lại. Sau đó nhìn thấy Ôn Bình cầm thứ gì đó đặt trên miệng, cũng không cắn nuốt như thức ăn mà cứ ngậm một đầu vậy.
Đang lúc hắn muốn hỏi Ôn Bình kia là vật gì thì lại thấy Ôn Bình đột nhiên lấy vật kỳ lạ kia ra khỏi miệng, kế đó hắn há miệng, thổi ra một đám khói xanh.
Khói xanh lần nữa bay tới trước mặt Nhạc Nhạc. Mang theo hiếu kì về đám khói cùng cái vật cổ quái kia, Dương Nhạc Nhạc hướng Ôn Bình hỏi:
- Tông chủ, kia là vật gì a? Vũ khí của ngươi sao? Còn nữa, tại sao ngươi lại phun ra khói rồi?
- Cái này sao? Là xì gà đó, dùng để hút, không ăn được đâu.
Ôn Bình lại rít vào một hơi, ra vẻ trầm tĩnh, đặt điếu thuốc xuống, theo sau đó là một ngụm khói xanh phả ra. Không hiểu sao, Dương Nhạc Nhạc lúc này lại cảm thấy Ôn Bình rất đẹp trai. So với Vân trưởng lão còn đẹp hơn nhiều .
Rõ ràng vị tông chủ này không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, lúc này lại có cảm giác mang theo tang thương của người từng trải.
Ôn Bình lúc này lại tiếp tục nói tiếp:
- Thực ra, ta hút không phải xì gà mà là một loại tịch mịch. Trần thế hỗn loạn, lướt qua trước mắt, mang đến lắm chuyện ưu phiền, một người tu hành, một người cuối chân trời, cuối cùng cũng chỉ còn một mình ta tịch mịch!
Dương Nhạc Nhạc nghe được câu nói này về sau, trong lòng run lên, hướng Ôn Bình nói:
- Thật đẹp trai như thế a. Tông chủ,... Xì gà này của ngươi có thể hay không cho ta một cái ?!
- Phải nói là cây, một cây, hai cây. - Ôn Bình nói.
- Được rồi, tông chủ, ngươi có thể cho ta một cây xì gà hay không ?
Sau đó Dương Nhạc Nhạc lại thấp giọng nói thêm:
- Ngươi vừa rồi nhìn thật soái nha, ta cũng muốn soái như vậy. Ta đến bây giờ còn chưa có tiểu cô nương nào theo nè, ngươi mau giúp ta một chút đi.
- Khen ta soái cũng vô ích. Muốn lấy, năm mươi kim tệ một cây, mua hay không?
- Mua!
Ôn Bình mở ra hộp gỗ, bên trong có bảy cây xì gà cả hôm qua và hôm nay. Lấy một điếu ra, đưa cho Dương Nhạc Nhạc.
- Đem cái này đốt một đầu. Nhớ kĩ, khi hút phải hít chậm rãi, nhả ra cũng phải chậm rãi, mắt nhìn về hướng xa xa.
- Cảm ơn tông chủ!
Dương Nhạc Nhạc vui mừng đứng lên, sau đó chạy vào trong bếp. Lấy kìm gắp than, gắp một viên than đỏ từ trong bếp ra, châm cháy một đầu xì gà. Sau đó vọt thẳng tới phía Triệu Tình còn đang bê đồ ăn.
- Tinh nhi, ngươi tịch mịch sao?
Khẽ hút vào một hơi.
Khụ!
Khụ!
Dương Nhạc Nhạc còn chưa kịp bảo trì tư thế “nhìn về phương xa” được bao lâu thì đã chạy ra cửa, ho sặc sụa.
- Tông chủ... Không được ah!...
- Tịch mịch a! - Ôn Bình cảm thán một câu.
Dương Nhạc Nhạc nói xong một câu liền ngây ra một lúc, đứng yên trước cửa, kiểu như người thực vật vậy.
Chỉ khi Triệu Tình ở phía sau thúc giục hắn tránh ra khỏi cửa thì Nhạc Nhạc mới tỉnh táo lại, hét lớn một tiếng, nhảy cẫng lên như bị điên, cười ha ha nhìn chằm chằm vào điếu xì gà trong tay.
- Luyện thể lục trọng!
Dương Nhạc Nhạc quát lên một tiếng, cả người bộc phát ra một đám sóng khí, thiếu chút lật cái bàn trước mặt.
Vốn định đá hắn một cước để tên này bớt điên đi, thế nhưng nghe vậy, Triệu Tinh lập tức biến sắc, thầm nghĩ: “Gia hỏa này thế nào thăng cấp nhanh như vậy? Cùng tu luyện một loại công pháp, chưa tới nửa tháng liền từ Luyện thể ngũ trọng đột phá Luyện thể lục trọng?”
Nàng lại không chú ý tới Dương Nhạc Nhạc đã sớm chạy lại phía Ôn Bình. Hắn không khoe khoang việc đột phá cảnh giới, cũng không khoe khoang việc mình trước mười lăm tuổi đạt đến Luyện thể lục trọng vẻ vang sự tích.
Nên biết, tại Thương Ngô thành này đây là một sự tình lớn a.
Nếu chuyện này truyền đi, sợ rằng Tam tinh tông môn cũng phải tới nhà bái phỏng.
Dương Nhạc Nhạc không che giấu sự vui sướng trên mặt, hướng Ôn Bình nói: