Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 57: Tuyên Bố Nhiệm Vụ Mới

Chương 57: Tuyên Bố Nhiệm Vụ Mới




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Chủ điện Kháo Sơn Tông .

Ầm!

Chiếc ghế theo thanh âm mà nổ tung, Hoa Liêu quỳ gối bên cạnh cái ghế, sắc mặt thảm đạm như tuyết.

- Đây chính là chuyện ngươi làm cho ta? Không những không chiếm được hảo cảm của Thông Huyền Cảnh, lại còn xảy ra tình cảnh trưởng lão tông môn bị ném ra bên đường như vứt rác. Ngươi nói cho ta biết , tấm mặt mo này của ta đặt ở đâu?

Hoa Liêu toàn thân run lên, đầu kém chút đập xuống đất:

- Tông chủ bớt giận, thuộc hạ thực sự không biết y thuật của Nhung lão lại kém cỏi như vậy, cũng không có nghĩ tới việc thủ hộ giả của Bất Hủ Tông lại mạnh như vậy, thủ hạ giao đấu với hắn, suýt chút thì ăn cớt!

- Ý của ngươi là đánh không lại nên xách dép bỏ chạy?

Gương mặt nghiêm túc dưới chiếc mũ che đầu để cho không khí trong điện đọng lại.

Để cho người ta cảm thấy rét lạnh đến thấu xương.

Thế nhưng là người trước mắt phát ra lãnh ý để cho Hoa Liêu cảm giác như rơi cả người vào bên trong hầm băng vậy, không những rét lạnh mà còn không động đậy được.

Hoa Liêu tranh thủ thời gian giải thích :

- Thuộc hạ đâu phải loại người ham sống sợ chết kia, chỉ là không có nghĩ tới y thuật của Ôn Bình lại cao minh như vậy, Nhung lão giả vờ giả vịt bị vạch trần, ta căn bản không có mặt mũi nào lưu lại Dương gia nữa.

Hiện trường đột nhiên trầm mặc để cho Hoa Liêu không dám ngẩng đầu, sau một hồi lâu, bên tai liền truyền tới thanh âm:

- Phái người tiếp cận tên Thông Huyền Cảnh kia cùng tên Luyện thể thập tam trọng bỗng nhiên chui ra của Bất Hủ Tông. Có động tĩnh gì lập tức báo cáo cho ta, cái chết của Dương Hoa tất nhiên không thoát khỏi quan hệ với Bất Hủ Tông.

Hoa Liêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như trút được gánh nặng:

- Thuộc hạ đi làm ngay!

...

Nằm trên đống lá khô, nhìn mặt trời đang kéo lên chầm chậm, trong lòng Ôn Bình thư sướng trước nay chưa từng có.

Luyện thể thập nhất trọng a, chuyện này hắn cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới có thể đạt đến, hiện tại nhanh như vậy liền đứng tại nơi này rồi.

Đúng lúc này, bên tai truyền tới một thanh âm .

“Tuyên bố nhiệm vụ.”

- Phúc lợi đến rồi!

Ôn Bình vui mừng, sau đó lập tức lên tinh thần, từ trong đống lá khô đứng dậy.

“Có ngọc hoàn mỹ cũng có ngọc hư thô, làm một siêu cấp tông môn, không chỉ có khả năng đem thiên tài bồi dưỡng mạnh hơn, mà cũng có khả năng đem một vị phế vật cải tạo thành một thiên kiêu bản lĩnh vô song.”

“Đối tượng : một tên đệ tử phế vật hình ( Kinh mạch đứt đoạn), tuổi dưới mười tám. Đối tượng lần này, Kí chủ có thể giảm bớt phí nhập môn, phí kim ngạch cụ thể, Kí chủ tự quyết định.”

“Ban thưởng: một lần miễn phí cải tạo một kiến trúc tùy chọn, khiến cho xuất hiện năng lực đặc biệt, cùng một lần cơ hội Thể Hồ Quán Đỉnh.”

- Phần thưởng này ngon à nha!

Miễn phí một lần đặc quyền cải tạo kiến trúc thì không nói, đây là một thứ trân quý, bất quá có một lần cơ hội Thể Hồ Quán Đỉnh càng trân quý hơn nhiều. Lần trước Thể Hồ Quán Đỉnh liền đem Giao long nộ luyện đến bước nhập môn.

Nếu lại một lần Thể Hồ Quán Đỉnh, chẳng phải sẽ thêm một chút thành tựu. Đương nhiên là hắn cũng đoán mò mà thôi, mạch thuật làm gì dễ dàng tu luyện đến tiểu thành như vậy.

So với việc ban thưởng, Ôn Bình hiện tại đối với việc điều kiện tuyển nhận đệ tử cũng cảm thấy hứng thú, yêu cầu kinh mạch phải bị đứt đoạn.

Yêu cầu này tương đối xảo trá.

Đầu năm nay, loại người này mà có thể tu hành sợ rằng sẽ không đi được bao xa. Luyện thể nhất nhị trọng thì cũng còn dễ một chút, tìm người không thể tu luyện lại khó hơn, mà muốn tìm một người kinh mạch đứt đoạn càng khó gấp mấy lần.

Loại tình huống này, cũng chỉ có thể tìm người hậu thiên kinh mạch bị phá (kinh mạch bị phá đi sau khi sinh một thời gian, còn nếu tiên thiên tức là kinh mạch bị phá vỡ ngay từ khi mới sinh ra hay gọi là bẩm sinh cũng được).

Thương Ngô thành lớn như vậy, hẳn là tìm một người có kinh mạch bị phế sẽ không khó khăn lắm a?!

Lời này là chính hắn tự hỏi, hoàn hoàn là tự hỏi.

Đáp án rất khó.

Sau khi suy tư, Ôn Bình hỏi hệ thống :

- Hệ thống, năng lực hấp dẫn của chủ điện có hữu dụng không?

- Đương nhiên hữu dụng, bất quá trước mắt còn chưa thể mạnh như vậy, muốn tìm một vị kinh mạch bị phế dưới mười tám tuổi thực rất khó. Kí chủ tốt nhất là bản thân xuống núi tự tìm kiếm đi, như thế mới nhanh. Đúng rồi, Kí chủ, nhiệm vụ lần này có thời hạn là năm ngày, trong vòng năm ngày không hoàn thành được thì sẽ hủy bỏ năng lực đặc biệt của một kiến trúc.

- Lại còn có hạn chế thời gian, nhưng trong mục ban bố nhiệm vụ ngươi không nêu ra a!

- Vậy, ta bây giờ sẽ thêm vào.



"Có ngọc hoàn mỹ cũng có ngọc hư thô, làm một siêu cấp tông môn, không chỉ có khả năng đem thiên tài bồi dưỡng mạnh hơn, cũng có khả năng đem một vị phế vật cải tạo thành một thiên kiêu bản lĩnh vô song."

" Đối tượng : một tên đệ tử phế vật hình ( Kinh mạch đứt đoạn), tuổi dưới mười tám. Đối tượng lần này, Kí chủ có thể giảm bớt phí nhập môn, phí kinh ngạch cụ thể, Kí chủ tự quyết định. Thời hạn bắt buộc: Năm ngày."

" Ban thưởng: một lần miễn phí cải tạo một kiến trúc tùy chọn, khiến chi xuất hiện năng lực đặc biệt, cùng một lần cơ hội Thể Hồ Quán Đỉnh."

Lại nhìn trước mặt giao diện nhiệm vụ, trong lòng Ôn Bình có cảm giác như ăn phải thuốc đắng vậy.

Nếu như ngươi không biết cảm giác ngậm bồ hòn là thế nào thử đi nhai lá cam thảo là biết ngay.

- Kí chủ, mau làm nhiệm vụ thôi!

Hệ thống nói xong câu đó liền biến mất, để một mình Ôn Bình đứng tại đỉnh núi Nhiễu sơn bị gió thổi xốc xếch.

Ban thưởng phong phú, trừng phạt cũng hung ác nha.

Lúc trở lại Vân Lam sơn thì trời đã sáng hẳn, y phục đêm qua bị "bản thân" phá hư hết, Ôn Bình chỉ có thể để mình trần đi về. Trở lại Thính Vũ các thay một bộ quần áo khác, lấy gương ra soi mặt của mình, trên mặt có nhiều chỗ máu ứ đọng.

Bất quá vẫn khá tốt, vẫn đẹp trai như cũ. (DG : Main này cũng đẹp trai giống ta, "mắt nhìn ra xa xa")

Bên trong mày kiếm vẫn ẩn ẩn khí khái hào hùng bức người.

Sau khi đi tới khu kí túc xá, đẩy cửa phòng Vu Mạch, nhìn thấy Vu Mạch đang ở sân thượng tập thể dục nhịp điệu buổi sáng. (Đùa thôi, đang luyện công)

Hắn biết, Vu Mạch hẳn là đã biết tới chỗ đặc biệt của khu kí túc xá, bất quá hắn cũng không quan tâm, Ôn Bình sớm đã nghĩ tới vấn đề này. Đem Vu Mạch lừa gạt gia nhập Bất Hủ Tông chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

- Vu tiền bối, xì gà của ngươi ta đã để trên bàn, chờ tới chiều hút nó, nếu như là quên không hút bị yêu độc hành chết thì cũng chuyện không liên quan tới ta nha!

Đem xì gà đặt trên bàn, Ôn Bình quay người định rời đi.

Vu Mạch nhìn thấy cảnh này liền bất đắc dĩ cười cười, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy một Luyện thể thập nhất trọng lạnh nhạt với hắn như vậy.

Nhớ lại một tuần trước, ăn một bữa cơm tại Hoa Nguyệt thành, có tới hơn trăm người đứng xếp hàng chỉ để muốn thanh toán thay cho hắn, trong đó có hai vị Luyện thể thập tam trọng, nhưng bây giờ lại có một cái Luyện thể thập nhất trọng dù là nhìn hắn một cái cũng lười nhìn.

Vu Mạch đứng lên, vội vàng nói:

- Tiểu huynh đệ, xin dừng bước!

- Có chuyện gì sao?

- Ách, chẳng lẽ ngươi đối với ta không có chút kính ý nào hay sao? Tốt xấu gì thì ta cũng là một Thông Huyền Cảnh, tuy bây giờ thực lực rơi xuống một hai cấp độ nhưng đợi một thời gian liền sẽ khôi phục đỉnh phong.

- Ủa, vậy thì sao? Liên quan tới nồi cơm nhà ta không?

Dứt lời, Ôn Bình nắm lấy cửa, muốn mở ra.

Vu Mạch chỉ có thể bất đắc dĩ cười một cách đắng chát, gặp phải một người hoàn toàn không quan tâm tới thân phận của hắn thật sự khó, nhưng ở đây lại có một đứa.

- Tiểu huynh đệ, đừng vội đi! Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi?

- Mau nói đi! Ta còn có việc bận!

- Ta...

Vu Mạch tranh thủ thời gian hít sâu một hơi, nén lại tức giận với Ôn Bình. Nếu hắn đi chấp nhất với thái độ của tiểu tử này không khéo ngày suy tim mấy lần chứ chả đùa.

- Nơi này là thiên nhiên?

- Ngươi nói là " Vô khổng bất nhập" cái này mạch thuật?

- Đúng vậy!

- Không phải thiên nhiên!

- Kia là...

Còn đang định hỏi làm sao làm được, Vu Mạch liền nghe thấy thanh âm của Ôn Bình truyền tới:

- Là thiên nhiên hay không phải thiên nhiên thì mắc mớ gì tới ngươi? Vu tiền bối, hảo hảo dưỡng thương đi, biết nhiều chuyện quá cũng không tốt đâu!

Dứt lời, Ôn Bình đóng cửa cái rầm, bước đi.

Mới vừa ra khu kí túc xá không bao lâu, liền đối với mình giơ ngón cái lên, lẩm bẩm:

- Không kiêu, không tự ti, bản sắc của nam nhân.

Đi xuống núi tìm phế vật thôi!

Không biết nếu như để Vu Mạch nghe được mấy lời của Ôn Bình thì có liều mạng với hắn không, ngươi không kiêu chẳng lẽ ta kiêu hay sao?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch