Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 70: Sát Thủ Tới Chơi

Chương 70: Sát Thủ Tới Chơi




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Cây muốn động mà gió không thổi.

Không đúng, phải là cây muốn lặng mà gió đéo chịu ngừng.

Huyền Diệp lướt trong bóng tối, lá cây bên người quét qua, hóa thành bóng đen lướt qua núi rừng.

Một đường tìm kiếm, chả thấy cha con thằng đệ tử Bất Hủ Tông nào cả.

- Liền như vậy? Ta thật không hiểu bọn họ là dùng âm mưa gì từ Bất Hủ Tông lôi ra một người sống!

Huyền Diệp cười nhạo, lẩm bẩm một câu.

Làm một sát thủ trong bóng tối, hơi thở, tiếng bước chân đều phải khống chế thật tốt, bởi vì có nhiều người có thể phát hiện thanh âm của một cục đá rơi xuống cách xa mười mấy mét.

Mà hắn là một tên chuyên làm đi ám sát người khác. Cho nên hắn luyện thành ngay cả nhịp tim cũng có thể khống chế tốt, chỉ vì để cho địch nhân không thể phát hiện ra một chút âm thanh, không thể phát hiện sự tồn tại của hắn.

Sát thủ một khi bị phát hiện, một là trốn thật xa, hai là chết tại chỗ.

Đã thực hiện nhiều nhiệm vụ như vậy, đây là lần đầu hắn dám nói ra tiếng như vậy, thậm chí trong lời nói còn ẩn chứa cảm xúc.

Lúc này, Vu Mạch cùng Triệu Dịch nằm trên ghế cạnh hồ nước, nhìn bầu trời sao tâm sự chuyện nhân sinh…

Đột nhiên Vu Mạch ngồi bật dậy.

Mặc dù cảnh giới của hắn mới hồi phục tới Luyện thể cảnh, thế nhưng là thính giác, trực giác đều vẫn rất nhạy cảm, trong vòng trăm thước có người nhẹ giọng thì thầm cũng có thể nghe được, vẫn dễ dàng phát giác được sát ý tồn tại trong vòng trăm thước.

- Dạ hành sát thủ!

Dứt lời, Vu Mạch quay đầu nhìn về phía rừng rậm sau lưng.

Trừ bóng đêm đen như mực cùng tiếng ếch nhái ra, tựa hồ tất cả đều không có gì bất thường.

Vu Mạch chợt cười một tiếng, sau đó nói:

- Vậy mà là một sát thủ dùng Bình Tức Thảo, xem ra chuyến này là muốn tuyệt sát mục tiêu.

Bất quá, gặp phải ta, coi như ngươi là xui xẻo có bằng chứng nhận hạng A rồi.

Vu Mạch quay qua nói với Triệu Dịch:

- Tiểu tử, đi ngủ đi!

- Tiền bối, không buôn chuyện nữa sao?!

Triệu Dịch từ trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh nhìn lên, đứng dậy duỗi lưng một cái, khi thấy Vu Mạch ở phía sau gật đầu xác nhận mới ngáp một cái, trở về phòng.

Vu Mạch nhìn Triệu Dịch đóng cửa, sau đó đưa ánh mắt dời trở về, một lần nữa ngồi xuống, cầm lên cần câu.

...

Huyền Diệp đứng tại bên ngoài khu Ký Túc Xá, nhìn Triệu Dịch tiến vào phòng, cũng nhìn thấy Vu Mạch ngồi câu cá ở kia.

- Liền chọn ngươi đi!

Huyền Diệp quyết định lấy lão đầu này làm mục tiêu đầu tiên.

Ai bảo hắn đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại xách cần câu ra đây câu cá, cá cũng phải nghỉ ngơi nha, ngược lại ngươi ngồi đây lỡ đột quỵ chết thì không ai biết.

Tóm lão đầu này, xong lại bắt tên thiếu niên kia!

Bất quá khi chuẩn bị động thủ, ánh mắt Huyền Diệp dừng lại trên thân con chó vàng đang nằm trên cầu gỗ kia. Nếu như con chó vàng kia nằm sấp mà ngủ thì hắn cũng không có để ý.

Đằng này, con chó kia hình như lại đang hướng về phía hắn mà nhìn. Huyền Diệp nghĩ thầm, khẳng định là bị con chó vàng kia đánh hơi ra khí tức của hắn.

Loại động vật này chỉ cần là khí tức xa lạ thì rất dễ đánh hơi ra. Nếu như không muốn kinh động đến người khác, chỉ có thể trước tiên đem con cờ hó này làm thịt trước, nếu không hậu hoạn vô cùng.

Vút!

Thanh Dạ Ma bên tay phải bị phóng ra ngoài.

Ở đằng xa, Ôn Bình nhìn hành động của tên này liền lắc đầu:

- Thật sự là một tên sát thủ vui tính, vốn không muốn để cho Ác Linh Kỵ Sĩ thông chết ngươi, nhưng ngươi lại tự đi trêu chọc nó, vậy thì muốn chết sớm hơn vài... phút.

Đang lúc Ác Linh Kỵ Sĩ đã đặt một bàn tay lên đỉnh đầu Cáp Cáp, ánh lửa màu lam chợt lóe lên, định biến thân, mà Ôn Bình cũng định bỏ đi thì bên tai lại truyền tới một thanh âm lớn.

Oành!

Giống như là một tảng thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập xuống mặt đất.

Tiếng vang rung trời nháy mắt phá vỡ sự tĩnh mịch vốn có của đêm tối tại Vân Lam Sơn.

Ôn Bình ngưng mắt nhìn cảnh tượng xảy ra phía trước.

Một mảnh rừng rậm đen tối, có ánh trăng le lói xuyên qua tán lá rủ xuống, đột nhiên sáng như ban ngày. Một người nam nhân trung niên trong tay cầm cần câu cá, từ trên trời giáng xuống.

Một cước của hắn đạp lên địa phương mà Huyền Diệp vừa đứng, một tay khác nắm cần câu.

Tư thế xuất hiện hiếm có.

Một cước này tuy là Huyền Diệp có thể tránh thoát nhưng trên mặt đất vẫn lưu lại một cái hố to, để người ta nhìn mà phát sợ.

Vu Mạch nhìn tên sát thủ ngã ngồi ở phía xa, từ tốn nói một câu:

- Tiểu sát thủ Luyện thể thập nhị trọng, là ngươi tự mình tự sát hay là là để ta ném cần câu qua làm thịt ngươi?

Hành tung bại lộ, Huyền Diệp đã không còn ý muốn chiến đấu.

Vu Mạch đột nhiên xuất hiện trên đầu hắn mà hắn không hề phát giác được, loại thực lực này để cho hắn nghĩ mà sợ.

Không để ý tới chuyện một thanh Dạ Ma còn chưa thu hồi, Huyền Diệp cất bước muốn vọt vào sâu trong rừng, lợi dụng đêm tối đào tẩu.

Nhưng mà, Vu Mạch cũng đã động thủ.

Lưỡi câu văng ra ngoài, cuốn lấy hai chân của hắn, chỉ nghe "phốc" một tiếng, Huyền Diệp bị ném tới bên cạnh cầu.

Một lần xuất thủ, để cho Huyền Diệp mặt tái xám.

Không đúng, hắn cũng không hề động thủ, là một mình đối phương ra tay với hắn còn hắn không có năng lực phản kháng nào.

Hắn lúc này rốt cuộc minh bạch, hóa ra là Bất Hủ Tông không những có thủ hộ giả, mà còn là một thủ hộ giả thực lực cao thâm khó dò.

Nhưng đến lúc biết thì đã cực kỳ muộn rồi.

Một đạo bạch mang xẹt qua cổ của hắn, mang theo một tia máu tươi và cũng mang theo sinh mệnh của Huyền Diệp.

Vu Mạch khẽ cười một tiếng, thu dây câu trở về.

- Cuối cùng thì cũng câu được một con cá! Dám dở trò dưới mắt ta, chán cơm thèm nhang rồi.

Lúc này, Ôn Bình tiến lại gần, Cáp Cáp trên cầu cũng chạy tới bên hắn.

Nhìn thấy Ôn Bình, Vu Mạch vừa cười vừa nói :

- Ta vừa giúp ngươi giải quyết kẻ xâm nhập, sát thủ Luyện thể thập nhị trọng.

Dứt lời, Vu Mạch trong lòng cười thầm một tiếng.

Lúc này, Ôn Bình hẳn là cảm kích hắn, đồng thời thái độ đối với hắn cũng tốt hơn một chút.

Dù sao, một sát thủ luyện thể thập nhị trọng chính là đối với luyện thể thập tam trọng cũng có thể ra tay ám sát.

Nếu hắn không ra tay, cho dù là vị Vân trưởng lão kia cũng không thể ngăn lại tên sát thủ kia.

Nhưng mà Ôn Bình đứng tại chỗ, sau đó quay đầu nhìn Cáp Cáp sau lưng, nói:

- Hình như nó muốn cắn ngươi!

Vu Mạch vừa quay đầu lại, thấy được chó săn Cáp Cáp đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Không sai,con chó đang lườm lườm hắn, nếu như ánh mắt của chó có thể cắn người thì nãy giờ trên người Vu Mạch đã có thêm chục vết cắn rồi.

Kiểu như nó đang tức giận vì việc hắn đã giết tên sát thủ kia vậy.

Vu Mạch vội hỏi Ôn Bình:

- Nó sao vậy? Làm như ta ăn hết của ông nội ông ngoại nhà nó không bằng.

Ôn Bình hồi đáp:

- Ngươi đem bữa tối của nó đoạt đi, ngươi nói nó không tức giận sao được.

Dứt lời, Ôn Bình tiến tới, nhặt lên thanh chủy thủ Dạ Ma đang nằm trên mặt đất, cẩn thận quan sát mấy lần, bỏ vào trong túi. Một thanh Dạ Ma khác đã bị Ác Linh Kị Sĩ cầm lấy rồi phá hủy, không còn mảnh vụn, rất đáng tiếc.

May mắn là còn lại một cây.

Vu Mạch thu hồi ánh mắt nhìn Cáp Cáp, quay qua nói với Ôn Bình:

- Tiểu tử, một câu cảm ơn mà ngươi cũng không nói được sao?

- Cảm ơn vì cái gì?

- Ta giúp ngươi giải quyết kẻ ám sát kia nha, hắn thế nhưng là Luyện thể thập nhị trọng, nếu để hắn đụng mặt ngươi, ngươi đừng mong có thể nhìn bình minh.

- Ha ha ha... Khặc khặc... Khụ... Khụ. Ai, sặc...sặc rồi!

Ôn Bình vuốt vuốt ngực nhìn Vu Mạch, ta còn chưa bắt ngươi xin lỗi là may rồi.

Ngươi đi đoạt bữa tối của Ác Linh Kỵ Sĩ, nếu bồi thường mấy ngàn kim tệ cũng chưa đủ.

- Được rồi, Vu tiền bối, đi tắm rồi ngủ đi!

- Không được, tiểu tử ngươi lại thiếu tôn trọng Thông Huyền Cảnh như vậy sao?

Câu này vừa mới dứt, Ôn Bình đã kéo thi thể Huyền Diệp đi xa, Vu Mạch nhìn bóng lưng dần xa trong đêm tối, thở dài một tiếng, vừa quay đầu lại, thấy được đầu chó săn Cáp Cáp kia vẫn đang nhìn chằm chằm hắn.

- Ngươi nhìn gì? Muốn ăn riềng sả hả?

Grừ! ...




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch