Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 81: Sủi Cảo Ăn Ngon Không? ( Hạ)

Chương 81: Sủi Cảo Ăn Ngon Không? ( Hạ)




By:truyendichgiare.com




----------

Sau khi tất cả mọi người xuống núi, Triệu Dịch dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, sau đó im lặng đứng sau lưng Ôn Bình trên lầu hai. Thật ra Triệu Dịch cũng không phải là người hướng nội, mà là vì đứng bên cạnh Ôn Bình, hắn luôn có loại cảm giác kính sợ, quả thật không dám lên tiếng.

Nhất là mấy ngày nay, chứng kiến ngay cả Thông Huyền Cảnh cũng phải xách mông chạy theo Ôn Bình, trong nội tâm hắn càng thêm sùng bái vạn phần.

- Tất cả khu vực tu luyện của Bất Hủ Tông ta ngươi đã thấy qua hết chưa? Trọng Lực Trường, Sân Hung Thú Thí Luyện, Ký Túc Xá?

Triệu Dịch khẽ gật đầu:

- Hồi Tông chủ, ta đều đã thấy.

- Ta biết rõ trên người ngươi không có tiền, cho nên ta sẽ cho ngươi cơ hội làm việc. Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ quét dọn Vân Lam sơn giao cho ngươi. Một canh giờ làm việc được tu luyện trong Trọng Lực Trường hoặc Sân Hung Thú Thí Luyện một canh giờ. Mỗi ngày làm 3 canh giờ. Miễn phí ăn ở.

- Đa tạ tông chủ.

Triệu Dịch vội khom người, trên mặt mang theo vẻ cảm kích khó mà diễn tả được. Nói thật, mấy ngày nay, hắn vẫn luôn sầu nào vì chuyện này, nhất là sau khi biết được những khu vực tu luyện trong tông có điểm đặc biệt, lòng hắn càng thêm ngứa ngáy.

Hoài Diệp, Dương Nhạc Nhạc có thể giúp đỡ hắn ngày một ngày hai, nhưng không thể cứ nhờ người ta mãi được.

Hiện tại Ôn Bình cho hắn công việc, đối với hắn mà nói đó chính là một trợ lực rất lớn. Hắn tin tưởng, mỗi ngày tu luyện ba canh giờ, trong vòng một năm hắn nhất định có thể quay về Luyện thể ngũ trọng.

Nói thật, hắn không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình thế nào cho thỏa đáng.

Giúp hắn cải tạo kinh mạch đã là ơn tái tạo, hiện tại lại thêm ơn dẫn dắt, hắn hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới biểu đặt được sự cảm kích từ sâu trong lòng mình.

Mặc dù không nói ra, nhưng hắn âm thầm thề, nhất định phải trở nên cường đại, tương lai có thể vì Ôn Bình bài ưu giải nan (1).

(1) Ý chỉ chia sẻ, giúp đỡ lúc hoạn nạn, khốn khó.

- Được rồi, trước hết ngươi mau đi quét dọn một ngàn bậc thềm ngoài kia đi, còn có cành cây mọc loạn hai bên đường, tất cả đều xử lý sạch cho ta. - Dứt lời, Ôn Bình bỏ lại Triệu Dịch, xoay lưng bỏ đi.

Triệu Dịch cầm chổi lên, bắt đầu nhẩm tính nên sử dụng 3 canh giờ có được sao cho hợp lý. Sau đó, hắn quyết định trước hết đều dùng vào Trọng Lực Trường, dù sao hiện tại trọng yếu nhất chính là tăng lên cảnh giới, mấy thứ khác đều chỉ là gió thoảng mây bay.



Chạng vạng tối, bọn Vân Liêu lục tục trở về, mang theo nguyên liệu mà bọn họ tìm được, chạy một mạch đến trù phòng.

Ôn Bình cũng đang ở đó.

Tâm đầu nhục của yêu vật Đương Khang, Thanh Lạc quả… Tổng cộng bảy món, đều là thứ khó tìm. Tuy nhiên, khó tìm thì khó tìm, nhưng đám Vân Liêu vẫn tìm về đủ, còn tìm được rất nhiều nữa chứ. Ôn Bình đoán với số lượng này đủ để bọn họ ăn suốt mấy ngày rồi.

Chỉ còn thiếu Hoài Diệp…

Mọi người ngồi chong mắt chờ Hoài Diệp về, rốt cuộc, nàng cũng về, còn mang theo hai vị khách không mời.

Dương Tông Hiền vận cẩm y, dáng người có hơi mập mạp, cùng với yêu trù Hoài Không hí ha hí hửng, hoàn toàn mất hết phong thái của bậc đại trù. Cả hai đi theo sau Hoài Diệp, bước vào phòng bếp, dùng đôi mắt cún con nhìn Ôn Bình.

- Ôn tông chủ, nghe nói ngài muốn làm linh thiện? - Ánh mắt của Hoài Không khiến Ôn Bình nổi hết da gà.

Đương nhiên, đó không phải loại ánh mắt khủng bố hay gì, chỉ có điều nó khiến Ôn Bình cảm thấy đặc biệt không khỏe. Bỗng nhiên hắn quay sang nhìn Hoài Diệp, nàng vội vàng giải thích:

- Tông chủ, là do nghĩa phụ một mực đòi đi theo đấy.

- Ôn tông chủ, làm phiền. - Dương Tông Hiền cười cười nói.

Ôn Bình không nói gì thêm, xoay người tiến vào phòng bếp, trước khi đóng cửa còn lưu lại một câu:

- Một lát nữa hãy đến.

Dứt lời, hắn đóng cửa, bắt đầu dựa theo phối phương chế biến nguyên liệu, băm nhuyễn, thái sợi,… Hơn nữa còn dựa theo tỉ lệ chuẩn tiến hành phối trộn, rồi dùng da sủi cảo gói lại.

Đặt tất cả vào nồi tử kim trong trù phòng, sau đó đậy nắp lại.

Một lát sau, mở nắp nồi ra, nêm nếp gia vị, khuấy, rồi lại đậy lại.

Cứ lặp đi lặp lại như thế bảy lần.

...

Một lúc lâu sau, bọn người Hoài Không ngồi ở lầu hai chứng kiến Ôn Bình bưng một cái thố ngọc bự chảng đi lên, cả đám lập tức mừng hí hửng:

- Đến rồi!

Màn đêm buông xuống, thố ngọc phát ra ánh sáng nhu hòa trong đêm, một cỗ mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi. Tất cả mọi người đều không nhịn được run rẩy cảnh mũi, nước bọt trong miệng sắp trào ra đến nơi.

Đặt thố ngọc lên bàn, canh súp màu trắng bạc khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Bởi vì nó khiến bọn họ có cảm giác như nguyệt quang sáng chói trên bầu trời hòa lẫn vào đó. Ngay khi đám người còn đang kinh ngạc, đồ ăn trong thố dần dần hiện rõ hình dạng khiến cả đám không khỏi sửng sốt một chút.

Bánh sủi cảo!

Bọn Hoài Không quay đầu nhìn nhìn Ôn Bình, sau đó lại quay đầu nhìn về phía “Linh thiện”. Vẻ mặt muốn dại bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Ôn Bình không để ý đến ánh mắt của bọn người này, hắn dùng thìa múc một cái Nguyệt Quang sủi cảo, sau đó dùng đũa xắn đôi nó ra.

Chất lỏng màu trắng tinh khiết lập tức chảy ra, một màu trắng óng ánh tựa như có nguyệt quang rơi ra từ bên trong viên sủi cảo. Sau khi hào quang từ từ tiêu tán, để lộ nhân thịt màu trắng ánh huỳnh quang.

Trước khi khai tiệc, Ôn Bình vội nói:

- Hai bên mái hiên ở dưới lầu ta đã chuẩn bị hai cái vạc nước. Nam bên trái, nữ bên phải, đến lúc đó đừng có chạy loạn.

Mọi người không rõ lắm, liếc mắt nhìn Ôn Bình, rốt cuộc hắn nói vậy là có ý gì? Bất quá, đám người cũng không để ý nhiều, được Ôn Bình cho phép, cả đám lập tức vơ vét Nguyệt Quang sủi cảo, có người còn trực tiếp cho luôn vào miệng.

Chưa ăn, miệng không cách nào khép lại được.

Ăn miếng thứ nhất, lại càng thêm say mê.

Nhất là Hoài Không, biểu lộ của hắn càng thêm khoa trương, nói tóm lại, cứ có cảm giác tóc gáy của hắn cũng bắt đầu nhảy nhót vui vẻ.

Ăn miếng thứ hai, vẻ mặt Hoài Không lại càng khó tả.

Nói thật, với tư cách là một Thao Thiết, ăn hết thiên hạ, nhưng món ăn có thể khiến hắn hưng phấn đã sớm không tồn tại, bấy lâu nay, ăn chỉ vì thỏa mãn dục vọng trời sinh.

Nhưng Nguyệt Quang sủi cảo lại khác, quả thực ngay cả hồn hắn cũng bị câu đi mất.

Nuốt một ngụm, cảm giác hạnh phúc lan toản toàn thân.

Ôn Bình ăn xong một cái thì ngừng lại, bọn Hoài Không lập tức tiêu diệt sạch sẽ 100 viên sủi cảo trong thố ngọc. Ngay cả canh súp cũng bị uống sạch. Hoài Không còn nhìn không được cầm thìa vét.

Đến khi không còn múc được gì nữa, đám người mới tỏ vẻ thỏa mãn.

Hoài Không nhìn Ôn Bình, vô cùng vui vẻ nói:

- Ôn tông chủ, nguyên lai ngài còn làm được linh thiện, quả thật khiến ta bội phục. Danh xưng Dược thần Đông Hồ hẳn phải thuộc về ngài mới đúng. Chỉ sợ năm đó Dược thần Tuyết Thiên Thiên cũng chỉ vừa biết đến linh thiện mà thôi.

Hoài Không vừa dứt lời, Dương Tông Hiền ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn, kế đó chỉ vào mặt hắn nói:

- Hoài huynh, sao hôm nay ngươi chưa rửa mặt đã chạy đến đây? Ngươi xem, trên mặt ngươi chỗ trắng chỗ đen kìa.

- Hả?

Hoài Không không rõ lắm, sờ sờ mặt mình, chạm phải thứ gì đó, đưa lên mũi ngửi, kế đó hắn lập tức bụm miệng, bộ dạng như sắp nôn đến nơi:

- Đây là cái gì? Sao lại thối như vậy?

- Trên người ta cũng có.

- Ta cũng thế.

Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, thanh âm sâu kín của Vân Liêu truyền đến:

- Đây chính là Tẩy kinh phạt tủy!

Dứt lời, Vân Liêu vội vàng chạy xuống lầu, bởi vì hiện tại hắn cần tẩy trừ, nếu không, chất ô uế do thân thể bài trừ ra, và cả cốt tủy vừa được thay thế sẽ lần nữa bị hấp thụ lại.

Lúc đó, hiệu quả của Tẩy kinh phạt tủy sẽ giảm phân nửa.

Nghe xong lời này, Hoài Không mới kịp phản ứng:

- Vậy mà ta lại quên linh thiện không chỉ đơn giản là ăn ngon.

Kinh hô một tiếng, sau đó hắn vội vàng chạy xuống lầu, phóng thẳng sang bên trái, cởi sạch, cầm gáo múc nước dội liên tục. Đồng thời chà xát, tẩy sạch tất cả uế vật trên người.

Đám người vừa tắm gội vừa hí hửng mừng thầm.

Cười cười, trăng đêm nay cũng trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch