Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 84: Chó săn Cáp Cáp

Chương 84: Chó săn Cáp Cáp




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


Nói là ngàn năm một lần thì có hơi quá lời, thế nhưng thực sự là không có vị hội trưởng phân hội nào làm như thế.

Khi quay đầu lại nhìn về phía giường, ánh mắt rơi vào trên ngườ lão thái gia còn đang mê man, trong lòng không khỏi bốc lên cảm giác đắng chát.

Nếu còn chần chừ, có lẽ là lão thái gia suốt cả một đời bận bịu nhà mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, khẽ cắn môi, Mặc Lâm dứt khoát nói:

- Xem ra chỉ có thể tự ta đi một chuyến!

- Hội trưởng!

Mấy tên chấp sự Bách Tông Liên Minh Hội kinh hô một tiếng, vội vàng ngăn Mặc Lâm lại. Bởi vì một cái hội trưởng phân hội tự mình đi cầu Ôn Bình, quả thực là mất hết mặt mũi, thậm chí, còn làm mất hết mặt mũi của phân hội.

Mặc Lâm khoát tay, để cho mấy tên chấp sự đều im lặng, sau đó lên tiếng:

- Các ngươi nếu như có biện pháp khác thì nói ra, nếu không có, liền câm miệng hết đi!

Grào!

Đầu hắc báo nãy giờ nằm bên cạnh Mặc Lâm, lúc này lập tức gầm lên một tiếng, hai con ngươi lạnh lùng trừng trừng mấy cái gã chấp sự, giống như là đang nói: Thằng nào mạnh bước ra, ra ngoài cùng solo với ta xem ai ăn ai!

Mấy tên chấp sự giật mình, bị tiếng gầm này dọa lui mấy bước, không dám tiếp tục mở miệng. Trong lòng rất muốn ngăn cản Mặc Lâm, thế nhưng bọn hắn cũng không có biện pháp nào khác, cũng không đủ năng lực đi đối đầu với đầu hắc báo kia.

Mặc Lâm tiếp tục mở miệng:

- Nguyệt Dạ, theo ta đi lên Vân Lam Sơn một chuyến!

- Được!

Giang Nguyệt Dạ gật đầu.

Mặc Lâm không phải người thích lề mề, đã quyết định liền làm ngay, một khắc đồng hồ sau, đã trên đường dẫn tới Vân Lam sơn. Hoài Không cùng Dương Tông Hiền có vẻ không yên tâm, cũng theo sau, suốt đoạn đường đi đều không nói thêm gì.

Khi trục bánh xe ngựa ngừng chuyển động, đám người đứng tại chân núi Vân Lam sơn, đồng thời ngước đầu nhìn lên ngàn tầng thềm đá ẩn trong mây mù.

Mặc Lâm vỗ vỗ đầu hắc báo bên cạnh, hắc báo giống như là nhận được mệnh lệnh gì đó, nhanh chân xông lên, giống như là một tia chớp đen, nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mặc Lâm theo sau cất bước đi lên.

Đoạn đường lên núi hắn không có nói gì, nhưng trong lòng lại suy nghĩ liên tục.

Hắn nhớ lại bộ dáng của Ôn Bình lúc trước, nếu không phải ăn chơi lêu lổng trong Thương Ngô thành, thì chính là ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày trên Bất Hủ Tông. Ngay cả một ít tu vi kia cũng là nhờ vào phụ mẫu bồi đắp.

Ngoại trừ tụ tập ăn chơi với lũ con nối dòng quần là áo lượt trong thành ra thì Mặc Lâm thấy hắn chẳng có cái sở thích hay ho nào khác.

Nhưng mà mới qua bao lâu liền có cảm giác thoát thai hoán cốt, Ôn Bình từ một tên nhị thế tổ ăn chơi lêu lổng tầm thường vậy mà lắc mình một cái liền trở thành một dược thiện đại sư, hơn nữa còn phải để cho Hoài Không đánh giá cao như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được lẩm bẩm :

- Mới mười tám tuổi đã có dược thuật ngang tay với Tô Ly, xem ra Ôn Bình ngày thường không học không nghề nghiệp đều là giả tạo. Nếu như không phải Bất Hủ Tông bị gánh một hồi hạo kiếp, chỉ e là hắn vẫn còn ẩn giấu bản lãnh của mình, không biết khi nào mới hiển lộ.

Dứt lời, liền liếc mắt nhìn sang Giang Nguyệt Dạ bên cạnh.

Giang Nguyệt Dạ lắc đầu, khẽ cười một tiếng, tiếp tục theo cái chủ đề đó mà nói:

- Có bản lãnh, lại giả vờ làm kẻ vô học vô nghiệp tầm thường, quả thật là khiến người không tưởng tượng được!

Hai người Hoài Không một bên nở ra nụ cười khổ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, hai người bọn họ bây giờ không biết phải đối mặt với Ôn Bình như thế nào, bởi vì Ôn Bình không muốn để cho người khác biết hắn hiểu dược thiện.

Khi đi gần tới đỉnh, hai người Hoài Không không nhịn được mà bốn mắt nhìn nhau, đều đối với người trước mặt bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Đúng lúc này, phía trên đỉnh truyền tới vài tiếng chó sủa.

Gâu!

Gâu!

Nương theo tiếng chó sủa, Mặc Lâm vừa bước thêm vài bước liền ngừng chân lại.

Mấy người Hoài Không cũng theo đó dừng lại, còn đang chuẩn bị mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra thì thấy ánh mắt kinh ngạc cùng cảnh giác của Mặc Lâm nhìn về phía trước.

Chỉ thấy đầu hắc báo cho dù nằm ngủ cũng khiến người ta sợ hãi, lúc này lại giống như một đầu chó đất bị đánh bại, trốn trong bụi cây, nhút nhát co ro thân thể của mình, sau khi nó nhìn thấy Mặc Lâm liền phát ra từng tiếng rên rỉ.

Một đầu yêu thú có thực lực đủ so sánh với luyện thể thập trọng của nhân tộc lúc này đã mất hết uy nghiêm khí thế.

Trong lòng Mặc Lâm nổi lên sự kinh ngạc, ánh mắt quét ra chung quanh, nhưng cũng không phát hiện cái gì khác thường, nếu như nói có thì chỉ có đầu chó săn đang ngồi xổm ở đầu bậc thang kia.

Bất quá, nó đặc biệt ở chỗ là có hơi lớn mà thôi, còn lại không có gì đáng chú ý, loại chó này ở nông thôn cả đống.

- A Mặc, trở về!

Mặc Lâm hướng đầu hắc báo đang nằm sấp trong bụi cỏ hô lên một tiếng, bất quá đầu hắc báo thường ngày hung hăng lúc này lại không có động tĩnh. Vẫn nằm co quắp một đống ở đó, như là không nghe thấy Mặc Lâm gọi.

- A Mặc!

Mặc Lâm lại hô một tiếng, lần này gọi nó, trên mặt mang theo chút tức giận.

Hắc báo thấy Mặc Lâm tức giận, lúc này mới đi lên, bất quá bước chân lại rón rén, cực kỳ chậm chạp.

Cho người ta có cảm giác như là một người đang đi bên cạnh một con cự viên ( khỉ đột lớn, coi như là kingkong cho dễ tưởng tượng) đang ngủ, chỉ sợ phát ra một thanh âm quấy nhiễu liền bị nó vỗ một cái bẹp lép như trái chuối ép.

Thanh âm Hoài Không bỗng nhiên truyền đến:

- Cáp Cáp, bọn họ không phải người xấu!

Nghe được câu nói này của Hoài Không, Mặc Lâm cùng Giang Nguyệt Dạ đều không hẹn mà cùng quay lại nhìn hắn, còn chưa hiểu đầu đuôi gì, vừa quay đầu lại liền thấy đầu chó săn kia chậm rãi đứng lên, sau đó đi đi lại lại trên thềm đá.

Nghe trái ngó phải, so với loại chó cỏ ở nông thôn chả khác gì.

Nhưng thấy nó như vậy, đầu hắc báo lại như trút được áp lực, vội vàng chạy tới sau lưng Mặc Lâm.

Tràng cảnh mười phần vi diệu, để người không tưởng tượng ra, Mặc Lâm nhịn không được, mở miệng hỏi:

- Hoài huynh, đây là?!

- Có lẽ là Cáp Cáp xem A Mặc làm địch nhân!

Biết Cáp Cáp lợi hại, thế nhưng Hoài Không đành giả vờ làm một người suy đoán qua, chứ không dám nói rõ với Mặc Lâm.

Hắn đã lỡ mở miệng nói Ôn Bình hiểu dược thiện rồi, nói thêm một điểm nữa, sợ rằng Bất Hủ Tông sẽ đem hắn làm kẻ xa lạ.

Nhưng mà, một câu nói lập lờ nước đôi như vậy, lại làm cho Mặc Lâm trong lòng kinh ngạc, mắt nhìn xuống đầu hắc báo, sau lại nhìn qua con chó nông thôn giữ nhà bình thường kia, trong đầu không khỏi sinh ra một ý nghĩ - lẽ nào ngoại hình chỉ là một con chó bình thường để che giấu, trên thực tế nó là một đầu hung thú không muốn người khác biết?!

Nếu không lấy đâu ra bản sự khiến hắc báo phải trốn vào trong bụi cỏ không dám nhúc nhích?!

...

Một trận phong ba nho nhỏ đi qua, Mặc Lâm lên núi, tìm tới Ôn Bình đang ở trong phòng bếp, Ôn Bình dường như đã sớm biết hắn sẽ tới, đứng chờ tại bên ngoài phòng bếp,.

Mặc Lâm đi qua, thấy Ôn Bình liền mở miệng cười nói:

- Mặc hội trưởng, không thể tiếp đón từ xa!

Mặc Lâm nghe vậy, nhàn nhạt cười một tiếng, không có biểu lộ gì đặc biệt.

Thật ra, lúc Mặc Lâm vừa mới đến Vân Lam sơn liền muốn cho Ôn Bình một cái ra oai phủ đầu, để Ôn Bình biết mà khỏi tự ngạo, thế nhưng một màn trên thềm đá kia khiến hắn bỏ qua cái dự định này, bởi vì hai người căn bản là không quen.

Nếu như thật phát sinh chuyện tình xích mích, chuyến đi Bất Hủ Tông này sợ là lành ít dữ nhiều.

Mặc Lâm thấy Ôn Bình không có mời hắn ngồi, cũng không có ý muốn đi châm nước pha trà, dứt khoát lười nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề :

- Ôn tông chủ, Mặc mỗ nghe nói ngươi có dược thiện chi năng không kém gì Tô Ly, cho nên cả gan muốn xin Ôn tông chủ xuống núi, giúp ta cứu một người đang hấp hối, sự tình thăng tinh, ta có thể lập tức giải quyết cho ngươi!

Ôn Bình sau khi nghe được câu nói này, ánh mắt liền rơi vào trên thân hai người Hoài Không, sau đó lạnh giọng hỏi:

- Mặc hội trưởng, ta chỉ là một tên gà mờ mà thôi, cũng không biết ai đa nói ta hiểu dược thiện vậy?!

Nghe được câu nói này của Ôn Bình, Hoài Không biết không thể che giấu, đành phải ứng tiếng, hướng về phía Ôn Bình cười lấy lệ, xấu hổ nói:

- Ôn tông chủ, chuyện này liên quan đến mạng người, cho nên ta chỉ có thể...




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch