Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 92: Dùng Vô Cấu Chi Thể Nghiền Ép

Chương 92: Dùng Vô Cấu Chi Thể Nghiền Ép




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Đương nhiên, lời của Mặc Nguyệt cũng không dừng ở đó.

Hắn chợt quay lại nhìn Hoài Không, lạnh giọng :

- Yêu trù Hoài Không, cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không ta sẽ cho ngươi biết, dù là phía sau ngươi có nhiều Đại yêu cùng Thông Huyền Cảnh chống lưng thì ta cũng dám giết ngươi như thường!

- Mặc Lâm, còn nhìn cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ta tự mình động thủ hay sao?!

- Ta...!

Mặc Lâm lộ vẻ mặt khó xử, mắt nhìn Ôn Bình, nhưng Lê không Sơn một bên cũng sẽ không để cơ hội lỡ mất, cũng không cho Ôn Bình một cái đường lui, lập tức hướng mấy tên tùy tùng bên cạnh liếc mắt ra lệnh.

- Người đâu, đem Ôn Bình Bất Hủ Tông bắt lại cho ta!

Một tiếng hét phẫn nộ vang lên trong phòng.

Tùy tùng bên cạnh Lê Không Sơn lập tức bước về phía trước một bước, từ từ rút đao ra khỏi vỏ, trực tiếp chĩa mũi đao về hướng Ôn Bình, khoảng cách gần nhất đã chạm tới y phục của hắn.

Sau đó hai người muốn tiến lên bắt Ôn Bình lại, đem Ôn Bình áp giải ra khỏi phòng. Ngay tại lúc này, Ôn Bình bỗng bước lên hai bước, đao cũng ghé sát tại phần bụng.

- Ngươi?!

Hộ vệ thấy thế, kinh thanh khẽ quát một tiếng, coi là Ôn Bình sợ tội tự sát. Bất quá mặc cho là kinh ngạc, tay vẫn không có thu đao, vẫn như cũ chống đỡ lấy Ôn Bình, đồng thời gia tăng lực lượng.

Nhưng vào lúc này, cây đao thuận theo bộ pháp Ôn Bình, bắt đầu phát sinh biến hóa, giống như là một cành liễu dần dần mềm nhũn ra.

Cạch!

Thị vệ kinh ngạc lui về phía sau hai bước, tay không thể nắm vững cây đao đã trở nên cong vẹo, khiến nó rơi trên mặt đất.

Thanh âm lãnh đạm của Ôn Bình sâu kín truyền tới :

- Ta chỉ là đến kiếm tiền, Lê Không Sơn, ngươi sao lại cố ý tìm ta gây phiền phức hả?

Lê Không Sơn thấy thế, thầm hoảng hốt, hắn đối với độ cứng cáp của thanh đao này hiểu rất rõ, đây là thứ trước kia do Bất Hủ Tông chế tạo. Loại đao sắt bình thường căn bản là không thể ngăn chặn uy lực của thanh đao kia, nhưng Ôn Bình lại trực tiếp dùng thân thể đem nó ép cong.

Loại thực lực này, quả thực khiến người khác nhìn không thấu. Bất quá hắn cũng không sợ, dù là Ôn Bình thật có chút thực lực.

Bởi vì nơi này chính là phân hội Bách Tông Liên Minh Hội.

- Ta chính là không thích đứng nhìn hành vi của tiểu nhân... Còn dám phản kháng sao?!

Có thể đứng ở trong căn phòng này, trừ Dương Tông Hiền và Hoài Không, không phải Luyện thể thập nhị trọng thì là Luyện thể thập tam trọng.

Giống như sở liệu của Lê Không Sơn, thanh âm Mặc Nguyệt truyền lại:

- Còn đứng đó làm cái gì, bắt hắn lôi ra ngoài!

- Dạ!

Lê Không Sơn dẫn đầu ứng tiếng, sau đó hai cánh tay đẩy hai bên tùy tùng ra bên cạnh, chân phải bước lên phía trước, một tay bỗng co lại, hóa thành hình ưng trảo, rơi thẳng tắp vào đầu vai Ôn Bình.

Mà Ôn Bình cũng đứng nguyên tại chỗ bất động, nhìn hắn vồ tới.

Lê Không Sơn thấy một màn này, nhàn nhạt cười một tiếng, cười tất nhiên là vì Ôn Bình ngu ngốc cùng tự đại. Một trảo này của hắn, ngay cả vỏ cây cứng cáp cũng có thể lột xuống, có thể ép cong đao cũng không đồng nghĩa với việc có thể chịu được một trảo của hắn.

- Ủa!

Nhưng mà, khi tay hắn vồ xuống, vừa dùng lực, lại có cảm giác như là chộp vào một khối đá cương cứng rắn.

Sắc mặt hơi đổi, lúc này thanh âm Ôn Bình lại truyền tới:

- Lê chấp sự, ngươi ngươi đang làm gì? Gãi ngứa cho ta sao?

Lê Không Sơn trong lòng thất kinh, bất quá ngoài miệng lại không nguyện ý thừa nhận bản thân ra tay vô lực.

- Hừ, vô tri tiểu nhi ( kiểu như thằng nhóc ngu ngốc)! Ta nể tình từng gặp mặt phụ thân ngươi một lần, muốn cho ngươi một cơ hội, lại không biết trân quý, xem ra hôm nay lão tử phải tháo một cánh tay của ngươi xuống, ngươi mới biết cái gì là tôn trọng!

- Lê chấp sự, cứ tự nhiên như ở nhà!

Ôn Bình không vội vã phản kích, hắn cũng muốn nhìn một chút, ngụy Vô Cấu Chi Thể biến thái tới mức nào.

Bị Ôn Bình mỉa mai trào phúng, Lê Không Sơn không còn ý lưu thủ, trực tiếp dùng hai tay, hai cánh tay cùng hướng đầu vai Ôn Bình chộp tới. Mười ngón tay đồng thời phun ra khí kình, làm cho trở nên càng mạnh, càng thêm sắc bén.

Đại thành - Tê Liệt trảo!

Xuất!

Hoài Không thấy cảnh này, lập tức mở miệng nói:

- Lê Không Sơn, ngươi đối phó với một tiểu bối vậy mà lại dùng hết nội khí, còn biết liêm sỉ sao?

- Giết người, chỉ cần giết là được, quan tâm phương thức làm gì?! - Thanh âm sâu kín của Lê Không Sơn truyền lại.

- Mặc Nguyệt tiền bối, chuyện này ta có thể giải thích!

Hoài Không thấy Lê Không Sơn căn bản là không có ý dừng tay, vội vàng hướng Mặc Nguyệt cầu tình. Dù sao Mặc Nguyệt là người có địa vị cao nhất ở đây, có thể ngăn cản Lê Không Sơn chỉ có Mặc Nguyệt mà thôi!

Nhưng mà Mặc Nguyệt căn bản là xem như không nghe thấy, ánh mắt của hắn vẫn hướng về phía trước, bất quá vẫn là trả lời vấn đề Hoài Không lúc nãy:

- Trước lo cho ngươi đi, món nợ của ngươi ta cũng phải tính toán một chút!

Hoài Không vội vàng giải thích :

- Thế nhưng là Ôn tông chủ thực sự hiểu dược thiện, cũng thật muốn tới cứu ngài, lời của Lê Không Sơn căn bản là vô căn cứ. Ngươi chỉ cần để Ôn tông chủ thử một lần, nếu như hắn thật không có cách trị được bệnh của ngươi, lúc đó lại giết cũng không muộn.

- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói "Ta có thể cứu ngươi, cầu ngươi bỏ qua cho hắn" đấy! - Mặc Nguyệt cười lạnh một tiếng.

Hoài Không nghẹn lời, hắn biết bản thân nói thêm nữa cũng vô dụng. Bất đắc dĩ cúi đầu, đành phải thở dài một tiếng, yên lặng lui về phía sau mấy bước, trong lòng hối hận khi để Ôn Bình tới cứu Mặc Nguyệt.

Hắn nên sớm nghĩ đến, cứu người chưa chắc là có kết cục tốt.

Đặc biệt là cứu tên điên Mặc Nguyệt.

A!

Bỗng nhiên, một thanh âm kêu đau truyền tới.

Hai con ngươi Hoài Không ngưng lại, lập tức quay đầu nhìn lại, vốn cho rằng là tiếng kêu của Ôn Bình, thế nhưng khi nhìn lại, sững sờ ngay tại chỗ.

Chỉ thấy Ôn Bình một tay nắm lấy cánh tay Lê Không Sơn, nhanh chóng hướng một phương hướng chuyển động một cái, Lê Không Sơn còn chưa kịp làm gì thì đã bị ném ở trên mặt đất. Bộ dáng hung hăng lúc nãy không ai bì nổi lúc nãy, bây giờ đã không còn sót chút gì.

Hiện tại nha, hắn chả khác gì con mèo bị tóm lại, kêu loạn:

- Buông tay! Buông tay!

Rắc!

Thanh âm xương gãy truyền tới.

Ôn Bình giống như là không nghe được, tiếp tục giật cánh tay của hắn, cho tới khi đem cánh tay của hắn lật dạo qua một vòng.

Theo sát, thanh âm lạnh nhạt của Ôn Bình truyền tới :

- Lê Không Sơn, hóa ra ngươi lại yếu như vậy!

Dứt lời, đám người trong phòng kinh ngạc đến mức nhất thời không biết phải làm gì.

Đặc biệt là Giang Nguyệt Dạ, nàng biết cảnh giới của Ôn Bình, chí ít nửa tháng trước nàng biết cảnh giới của Ôn Bình là Luyện thể thất trọng, bát trọng tầm đó. Bởi vì ngày ấy Ôn Bình đưa lên tư liệu thăng tinh có viết như vậy.

- Đây là có chuyện gì? - Giang Nguyệt Dạ si ngốc lẩm bẩm, trong giọng nói ngoại trừ kinh nghi cũng chỉ còn kinh nghi.

Hiện tại Ôn Bình biểu hiện ra thực lực, căn bản không giống một tên Luyện thể thất, bát trọng, mà là giống một vị Luyện thể thập tam trọng đỉnh phong lâu năm. Nếu không làm sao có thể vặn gãy tay Lê Không Sơn?

Có lẽ là Lê Không Sơn khinh địch, nhưng dù là khinh địch, Lê Không Sơn đã là một vị Luyện thể đỉnh phong tu sĩ rồi nha.

- Còn thất thần làm gì?

Lê Không Sơn cắn răng, dùng tay phải nâng tay trái của mình lên, hắn sắp bò hết nổi nữa, chỉ có thể gắng lượng lui về phía sau mấy bước, quét mắt nhìn đám chấp sự bên cạnh đang đứng ngẩn ra đó, lập tức vỗ tới một cái.

Ôn Bình nhìn mấy tên chấp sự Bách Tông Liên Minh Hội chung quanh, trong mắt hiện lên tức giận cùng lạnh lẽo. Kế đó, hắn rút thanh Dạ Ma bên hông ra, chậm rãi nói:

- Tên nào dám xông lên, ông cho đi Tây Thiên thỉnh kinh!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch