Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 95: Tông Chủ Quan Tâm Không Phải Tiền

Chương 95: Tông Chủ Quan Tâm Không Phải Tiền




By:truyendichgiare.com




----------

Vạn Ma đứng bên cạnh thiếu niên, tựa như hộ vệ. Dưới ánh mắt sắc bén của thiếu niên, hắn ngay một câu cũng không rặn ra nổi.

Thiếu niên tên là Hàn Vấn, thiếu chủ Cực Cảnh Sơn. Tuy Cực Cảnh Sơn chỉ là thế lực Nhị tinh, nhưng không hề giống với Bất Hủ Tông trước kia. Khi đó, Bất Hủ Tông chỉ vừa mới đứng ở ngưỡng cửa, mà Cực Cảnh Sơn đã là Nhị tinh tông môn vài trăm năm rồi.

Nhập Thông Huyền Cảnh có năm vị, hơn nữa, dưới trướng còn có một thế lực Nhị tinh là Phi Long hội.

Đứng trước Hàn Vấn, Vạn Ma thở cũng không dám thở loạn. Bởi lẽ hắn sợ chỉ vì một sai lầm nhỏ của mình có thể khiến cho Kháo Sơn Tông vạn kiếp bất phục.

Chính vì vậy, là minh hữu, nhưng hắn cũng không dám cầu tình giúp Lê Không Sơn.

Dù cho Lê Không Sơn đã từng mang đến rất nhiều lợi ích cho Kháo Sơn Tông, chính nhờ có hắn ta, Kháo Sơn Tông mới có thể nhanh chóng quật khởi chỉ trong vòng một năm.

Sau khi nghe Lê Không Sơn nói, Hàn Chi Dư bước lên một bước, giơ chân đá cho hắn một cước.

- Thật sự là phế vật, không những không lấy được Mộc Lưu Sa, ngay cả tông chủ của một cái Vô tinh tông môn nho nhỏ mà ngươi cũng không bắt được?

Một cước này của Hàn Chi Dư không nhẹ, trực tiếp đá Lê Không Sơn văng xa 4 ~ 5 mét, nặng nề nện vào lương trụ mới ngừng lại.

Bất quá, thân thể ngừng lại, nhưng máu tươi chảy ra từ vết thương trên cánh tay vẫn không thể nào ngăn được.

Nhưng… Dù là vậy, Lê Không Sơn vẫn kiên trì bò dậy, sau đó dập đầu “binh binh” trên nền đất.

Bởi vì hắn biết rõ, thời điểm này nếu như vẫn im lặng, vậy thì chờ hắn cũng chỉ có con đường chết.

- Hàn tiền bối tha mạng, ta quả thật không ngờ thực lực của tên Ôn Bình kia lại mạnh như vậy, chưa kể, hắn còn có một đầu Đại yêu vô cùng lợi hại che chở… Khục khục! - Nói được một nửa, Lê Không Sơn nôn ra một búng máu, nặng nề ho khan vài tiếng. Hắn muốn nói tiếp, thế nhưng Hàn Chi Dư đã không cho hắn cơ hội thêm nữa.

Chứng kiến ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Chi Dư, Lê Không Sơn thất kinh lui về sau một bước.

Trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Cái cảm giác sợ hãi kinh khủng bất ngờ ập đến này y hệt như cảm giác khó có thể tin được kế hoạch của mình lại thất bại trong gang tấc mà hắn vừa được trải nghiệm.

Thế nhưng, ngay khi Hàn Chi Dư muốn động thủ, thiếu niên ngồi trên kim tọa đột nhiên lên tiếng:

- Lão Hàn, đây là chuyện tốt, sao ngươi lại muốn giết hắn?

Hàn Chi Dư ngây ra một lúc, cảm thấy có hơi khó hiểu, liền hỏi:

- Thiếu chủ, hắn ngay cả chút việc cũng làm không xong, phá hư đại sự của ngài, quả thật đáng chết.

Thiếu niên đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Lê Không Sơn, dùng bàn tay thuôn dài, hết sức tinh tế của mình lau đi máu trên khóe miệng Lê Không Sơn, thản nhiên nói:

- Không, hắn làm vô cùng tốt, loại kết quả này, so với kết quả mà các người vẫn trông mong tốt hơn rất nhiều.

- Thiếu chủ, lời này của ngài…?

- Chẳng lẽ các ngươi cho rằng Bách Tông Liên Minh Hội sẽ bỏ qua chuyện này? Người khác chạy đến “Nhà” của mình giết người mà bọn họ lại thờ ơ sao? Lại nói, chuyện thăng tinh của Bất Hủ Tông xem như xong rồi. Một cái Đại yêu mà thôi, đứng trước mặt ta cũng chỉ là con kiến hôi, trước Bách Tông Liên Minh Hội… Cũng thế.

- Đúng! Đúng!

Lê Không Sơn vội gật đầu.

Lúc này, Hàn Chi Dư lườm hắn một cái, dọa hắn rụt cổ lại.

- Thì ra là thế, thiếu chủ, ngài quả thật là nhìn xa trông rộng.

- Ngay mai, ngươi cùng ta đi lấy Kim Toa Diệp, vài ngày nữa lại đến Bất Hủ Tông lấy Mộc Lưu Sa. À, trước hết, ngươi tra một chút xem phía sau lưng Bất Hủ Tông là ai? Theo ta được biết, tông chủ phu nhân tiền nhiệm của Bất Hủ Tông có bối cảnh không hề đơn giản. Ta không cho phép xảy ra bất kỳ điều gì làm kế hoạch thất bại.

- Vâng! - Hàn Chi Dư gật đầu.

...

Lại nói đến Tần Mịch, hiện tại hắn đang theo chân Triệu Dịch đến Trọng Lực Trường.

Triệu Dịch vừa cười vừa nói:

- Tần huynh, nhớ phải hiểu được cái gì là buông bỏ!

Tần Mịch cái hiểu cái không gật đầu, kế đó, hắn liếc mắt nhìn thấy một tấm bảng, có hơi kinh ngạc đối với cái gọi là “Tu luyện tăng phúc 9 lần”.

Bất quá, hắn vẫn bảo trì thái độ hoài nghi lúc trước.

Sau khi bước vào Trọng Lực Trường, lúc áp lực đột nhiên ập đến, hắn đã tin. Nơi này ngay cả không gian cũng bị thay đổi, tốc độ tu luyện tăng phúc thì có là gì? Kế đó, dựa theo nhắc nhở của Triệu Dịch, trước tiên, hắn thử tập thích ứng với hoàn cảnh chung quanh, sau đó mới lựa chọn hình thức chiến đấu.

Nhìn thấy hồng quang đột nhiên lao đến, Tần Mịch càng thêm hoảng sợ.

- Đây là thứ gì?

Tần Mịch vội vàng bổ nhào về phía trước, vừa vặn nhào vào chân Dương Nhạc Nhạc, ngẩng đầu nhìn ánh mắt khoái trá của Dương Nhạc Nhạc, sau đó… Lại nhìn thấy hồng quang từ phía sau bắn tới.

- Đấy là thứ quỷ gì? Mau thả ta ra ngoài.

Dứt lời, hắn lồm cồm bò dậy, nhanh chóng dựa vào ý thức chiến đấu của thân thể để né tránh, hơn nữa còn vọt hướng ra ngoài Trọng Lực Trường.



Ba canh giờ sau, màn đêm buông xuống Tần Mịch đứng bên ngoài Trọng Lực Trường, nghẹn đến đỏ mặt, cả người vô lực dựa vào vách kết giới, chán nản nhìn vào trong Trọng Lực Trường, một bộ sinh không thể luyến:

- Thả ta vào!

Trong nửa canh giờ, hắn đã hô như vậy tổng cộng 333 lần, bởi vì ngay thời điểm mấu chốt… Hắn bị truyền tống ra.

Tần Mịch đang tu luyện Kết Đế Công, từ khi tiến vào tiểu thành cho đến nay, thì không tăng tiến thêm được gì nữa. Hắn đã từng rất nhiều lần hỏi phụ thân, đồng thời cũng hỏi Đại yêu bồi luyện cho mình, nhưng kết quả luôn là: Thời cơ chưa đến.

Hắn không hiểu cái gì mới gọi là Thời cơ chín muồi.

Theo hắn biết, phụ thân năm đó cũng mất gần mười năm mới có thể tu luyện Kết Đế Công từ tiểu thành đến đại thành. Hắn đã từng cho rằng cái gọi là “thời cơ” có lẽ cũng phải đợi đến 10 năm, thậm chí còn lâu hơn.

Dù sao, thiên phú của hắn còn xa mới bằng phụ thân.

Thế nhưng vừa mới sử dụng Trọng Lực Trường, hắn bỗng nhiên cảm nhận được ý cảnh như có như không.

Loại cảm giác này tựa như một mảnh lông vũ làm loạn lòng hắn, mang đến một loại cảm giác khác về Kết Đế Công, mà loại cảm giác này… Hắn tin nếu cứ tiếp tục đào sâu hơn thì đó chính là “thời cơ” mà phụ thân đã nói đến.

Không cần chờ mười năm, có lẽ hắn cũng có thể bước vào cánh cửa đại thành.

Thế nhưng sau khi bị truyền tống ra, hắn mới nhớ… Căn cứ theo lời Triệu Dịch nói, hắn chỉ có thể tu luyện trong Trọng Lực Trường ba canh giờ mà thôi.

- Thả ta vào!

Lần thứ 334.

- Thả ta vào đi mà!

Lần thứ 335.

Đúng lúc này, Dương Nhạc Nhạc từ trong rừng bước ra, xoa xoa cái trán đổ mồ hôi của mình, sau đó hỏi:

- Ngươi không mệt à?

- Mệt, nhưng mà ta muốn vào tu luyện.

- Khỏi nghĩ đi, một ngày ba canh giờ là quy định.

- Ta có tiền, ta trả gấp 10 lần tiền.

Dương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cười cười, chợt nghĩ đến bản thân là Đại sư huynh, liền bắt đầu dùng giọng điệu giáo huấn sư đệ:

- Coi như ngươi có bỏ ra gấp vạn lần thì cũng vô dụng, chắc hẳn ngươi cho rằng tông chủ thật sự thiếu 10 kim này của ngươi? Trọng Lực Trường là thứ không thể cho ngoại nhân biết, tông chủ thiết trí thu phí là muốn để mọi người biết quý trọng nó.

- Hiện tại ta rất quý trọng mà!

Dương Nhạc Nhạc tiếp tục làm Đại sư huynh:

- Đừng có hô nữa, đi ăn cơm trước đi, mai lại đến. Ngươi đừng có nghĩ là ta nói quàng nói xiên, dù cho ngươi có ra giá gấp 10 lần thì tông chủ cũng không cho thêm thời gian thở một cái trong đó đâu. Thứ tông chủ chúng ta quan tâm không phải là tiền, hắn chỉ muốn mượn cớ thu phí để chúng ta biết tràng tu luyện đáng quý cỡ nào mà thôi.

Tần Mịch gật đầu.

Hắn tin.

Hiện tại đối với hắn, ba cái cánh giờ so với mười ngày còn trân quý hơn, cho dù là hai cái Đại yêu đến bồi dưỡng cũng chẳng có gì khác.

Bất đắc dĩ nhìn về phía Trọng Lực Trường, thở dài một hơi, Tần Mịch chỉ có thể đi theo Dương Nhạc Nhạc.

Bất quá, cả người một bộ uể oải, không dậy nổi tinh thần. Lòng hắn hiện vẫn đang ở trong Trọng Lực Trường, hắn muốn tu luyện tiếp, dù là một phút đồng hồ thôi cũng được. Ít nhất để hắn nhận thức loại cảm giác kia nhiều một chút, để hắn tiến thêm một bước đến Kết Đế Công thôi cũng được.

Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu, vì sao ngay từ đầu Triệu Dịch lại nói với hắn: Nhất định phải hiểu được thế nào là buông bỏ!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch