Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Trung Y

Chương 31: Bác Sĩ, Anh Là Người Hay Quỷ?

Chương 31: Bác Sĩ, Anh Là Người Hay Quỷ?

Trần Khánh nhìn dáng vẻ thề thốt sắt son của Vương Vũ, cũng không lựa chọn lập tức hoài nghi, chỉ đơn giản quay sang hỏi ngũ tạng của gã.

"Tâm hoả, ta hỏi ngươi, ngày hôm qua Vương Vũ rèn luyện bao lâu?"

Tâm hoả nghe được giọng nói của Trần Khánh, tỏ ra vô cùng vui vẻ, vội vã trả lời: "Đứng trạm thung được bảy phút ba mươi sáu giây. Bác sĩ Trần, thành tích này đã không tệ rồi. Ngươi phải biết rằng, từ sau khi tên mập này tốt nghiệp đại học, hắn chưa từng rèn luyện một lần nào."

Di?

Tâm hoả lại gọi hắn là bác sĩ Trần?

Cũng đúng thôi, thận khai khiếu với tai (đây là một trong những quan điểm cơ bản của trung y học, nói rằng thận khí thông với tai, khiến cho thận và tai cùng có thể nghe được âm thanh), nó có thể nghe được tin tức ở bên ngoài, thì đám tạng phủ khác trao đổi cùng nó, tự nhiên cũng có thể biết được tình huống bên ngoài.

"Vậy ngươi mau nói cho ta biết, với tình huống trước mắt của ngươi, Vương Vũ có thể kiên trì trạm thung bao lâu?" Trần Khánh hỏi.

Lại nói, trong ngũ tạng, trái tim phụ trách thể trọng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ở thời điểm Trần Khánh muốn biết tình huống vận động của Vương Vũ, hắn lại lựa chọn hỏi tâm hỏa.

"Khẳng định là một, hai giờ, tuyệt đối không nói chơi, nhưng tư thế đứng của hắn không quá tiêu chuẩn, nhiều nhất chỉ có thể đứng được nửa tiếng thôi." Tâm hoả nói.

Nửa tiếng sao?

Trần Khánh lập tức nhìn về phía Vương Vũ: "Ha hả, anh tập được vài phút cũng kêu là rèn luyện sao? Bắt đầu từ ngày mai, anh phải rèn luyện đủ nửa tiếng cho tôi. Hai ngày này coi như cho qua, tôi sẽ không so đo với anh, nhưng lần sau khi tái khám mà anh lại tiếp tục gạt tôi, thì đừng trách tôi không xem bệnh cho anh nữa."

Lời nói vừa rơi xuống, ánh mắt Vương Vũ nhìn về phía Trần Khánh đã có thêm chút hoảng sợ.

Gã nhìn quanh bốn phía, sau đó chăm chú nhìn Trần Khánh, thấp giọng nói: "Bác sĩ Trần, anh là người hay quỷ?"

Ánh mắt Vương Vũ nhìn Trần Khánh như nhìn một con quái vật.

Dù trung y có trâu bò đến mức nào đi nữa, cũng không thể biết được thời gian gã rèn luyện là bao lâu chứ?

Chuyện này quá mức huyền học rồi!

Trần Khánh lườm gã một cái, nói: "Tôi phát hiện ngoại trừ thân thể của anh có vấn đề, đầu óc cũng bị bệnh không nhẹ, có muốn tôi đưa anh đến bệnh viện tâm thần hay không?"

Vương Vũ cười ha ha một tiếng: "Cần gì phải nghiêm túc như vậy? Tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Bác sĩ Trần ơi, nhưng khả năng bắt mạch của anh quá thần thánh rồi, ngay cả thời gian rèn luyện của tôi là bao lâu cũng có thể nhìn ra, chẳng phải về sau khi tôi tới tìm anh khám bệnh, là không có một chút riêng tư nào sao?”

Trần Khánh cười ha hả: "Vậy về sau anh hãy thành thật một chút, tôi hỏi cái gì anh trả lời cái đó, đừng có ý nghĩ muốn giấu giếm, tất cả đều vô dụng với tôi.”

Vương Vũ liên tục gật đầu.

Hiện tại coi như gã đã sợ Trần Khánh rồi.

"Vậy bác sĩ Trần, hiện giờ thân thể của tôi thế nào rồi?" Vương Vũ hỏi.

Mặc dù gã không rèn luyện gì nhiều, nhưng vẫn rất chăm chỉ uống thuốc nha.

"Không tồi, khôi phục rất tốt, chỉ là triệu chứng nạp soa vẫn còn tồn tại, tôi lại điều chỉnh đơn thuốc của anh một chút." Trần Khánh nói.

Nạp soa?

Ý anh là sao?

"Bác sĩ Trần, anh đừng nói mấy cái thuật ngữ chuyên ngành đó với tôi, tôi nghe không hiểu đâu." Vương Vũ cười nói.

"Nói trắng ra chính là ăn uống không tốt, sức ăn giảm bớt, về phương diện này, có nhân tố chủ quan của cá nhân anh, cũng có nguyên nhân do thân thể. Nhưng vấn đề này không lớn, mấu chốt là anh quá béo, đột nhiên giảm bớt lượng thức ăn đã gây nên tổn thương nhất định cho cơ thể, chờ sau này khi tất cả các triệu chứng của anh đều chuyển biến tốt, chúng ta có thể bắt đầu vừa giảm cân vừa xử lý vấn đề sỏi thận rồi." Trần Khánh nói.

"Bác sĩ Trần, lần này phải uống thuốc bao nhiêu ngày?" Vương Vũ hỏi.

"Tổng cộng có năm thang, mỗi ngày một thang, chia làm hai lần, uống khi còn ấm nóng. Nếu năm ngày sau không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì vấn đề tỳ vị của anh có thể hoàn toàn được giải quyết."

Trần Khánh viết đơn thuốc mới lên giấy và đưa cho Vương Vũ.

Thật nhanh!

Trước kia Vương Vũ cũng từng đến bệnh viện khám bệnh, rõ ràng gã chỉ cảm lạnh một chút, vậy mà phải truyền nước tới năm, sáu ngày.

Quan trọng là nó còn không khỏi hẳn.

Haizz… đây mới là điểm bực mình nhất.

Còn loại bệnh như bệnh dạ dày này, gã có một người bạn cũng mắc phải nó. Nghe nói, đối phương không những phải uống thuốc định kỳ, còn phải đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống hằng ngày, hơi có chút sai sót, bảo đảm sẽ đau đớn muốn chết.

Kết quả là đến chỗ Trần Khánh, chỉ cần tám ngày là có thể giải quyết xong.

Người ta đều nói rằng trung y chỉ có thể điều trị một cách chậm rãi, xem ra câu nói này cũng không hoàn toàn đúng.

Không phải lần này người ta chữa khỏi rất nhanh sao?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch