Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 1148: Không thể nhẫn nhịn

Chương 1148: Không thể nhẫn nhịn




Lúc này Mị Nhi cũng rất hận kẻ phát minh ra bom, nàng càng không biết vì sao ở thủ đô có nhiều bom như vậy, nàng mới đi ăn sáng mà đã có người gài bom trong phòng, nếu không phải tốc độ phản ứng của nàng rất nhanh, sợ rằng nàng sẽ bị bom nổ chết



- Đùng, đùng, đùng!



Những tiếng súng vang lên liên tục làm Mị Nhi biết mình không thời gian buông lỏng, nàng còn chưa kịp đứng vững thì 1 tên đàn ông đã xách súng nhả đạn liên tục.



- Ầm!



Mị Nhi ôm Hạ Thiên phá vở cửa 1 căn phòng phóng vào, tạm thời tránh đi hỏa lực. Nguồn truyện:



- Á!



Trong phòng có người, là 1 cặp nam nữ trần như nhộng, đột nhiên cửa bị phá, người phụ nữ không khỏi kêu lên kinh hoàng.

Động tác của Mị Nhi cũng không ngừng, nàng căn bản không quan tâm đến cặp nam nữ trên giường mà trực tiếp ôm Hạ Thiên nhảy ra cửa sổ. Nàng nhảy ra khỏi cửa sổ nhưng không rơi xuống bên dưới mà bám lấy tường leo lên trên, chỉ sau vài giây nàng đã đưa Hạ Thiên lên sân thượng.

Sau khi ổn định cơ thể thì Mị Nhi lấy điện thoại ra, nàng gọi đi:



- Tôi ở mái nhà khách sạn Đô Thành, phái 1 chiếc trực thăng đến đây ngay.



Mị Nhi cúp điện thoại rồi nhìn Hạ Thiên:



- Đối phương xem ra đã sớm có chuẩn bị, chúng ta không biết bọn họ có bao nhiêu người, bây giờ cậu lại không thể ra tay, vì vấn đề an toàn chúng ta nên rời khỏi đây, trở lại căn cứ Ám tổ, sau đó tôi sẽ đi đuổi bắt những kẽ này.



- Vợ Mị Nhi, về căn cứ của Ám tổ thì chúng ta có ở cùng 1 chỗ với nhau không?



Hạ Thiên chăm chú hỏi.

Mị Nhi lập tức chán nản, người này là thế nào, đến lúc này còn quan tâm đến vấn đề đó sao?

Mị Nhi tức giận quyết định không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng cảnh giác nhìn đến lối lên sân thượng, đề phòng có kẻ đi lên.

Hai phút sau có 1 chiếc trực thăng từ phương xa phóng đến, Mị Nhi không khỏi thở ra 1 hơi.



- Chiếc máy bay này đến nhanh vậy.



Hạ Thiên lầm bầm nói.

Mị Nhi chợt ngây người, nàng cảm thấy có gì đó không đúng nên ngẩng đầu nhìn chằm chằm. Khi trực thăng bay đến càng gần thì giọng điệu của Mị Nhi chợt biến đổi, nàng vội vàng ôm Hạ Thiên:



- Mau rời khỏi đây ngay, đó không phải là trực thăng của Ám tổ.



Mị Nhi kéo Hạ Thiên chạy đến lối cầu thang đi xuống, vì nơi đây là độ cao 20 tầng, nàng cũng không dám trực tiếp phóng xuống.



- Đùng, đùng, đùng… …



Tiếng súng vang lên dữ dội, lối xuống chợt xuất hiện 1 họng súng và liên tục nhả đạn chặn đường tiến của Mị Nhi, vì vậy mà Mị Nhi không khỏi kéo Hạ Thiên quay lại tìm kiếm chỗ tránh đạn.



- Đùng, đùng, đùng… …



Tiếng súng càng thêm dữ dội, lần này lại đến từ không trung, trên máy bay có người xạ kích liên tục xuống dưới, mà tập kích từ trên không mới là trí mạng, vì Mị Nhi căn bản là không thể tìm được công sự che chắn.



- Gặp quỷ.



Mị Nhi thầm mắng 1 tiếng:



- Chúng ta phải nhảy xuống, cậu ôm chặt lấy tôi.



Mị Nhi lẩn sang 1 bên rồi lại chạy về phía biên giới tòa nhà, rất nhiều loạt đạn phóng theo làm cho tốc độ của nàng không thể đạt đến cực hạn, vì nàng còn phải liên tục né đạn, vì thế lúc này có chút khổ sở.

Mị Nhi cũng không phải không muốn phản kích, cũng không phải không có năng lực phản kích, nhưng nàng đưa theo 1 người vướng víu như Hạ Thiên, bây giờ nàng chỉ có thể dùng biện pháp thỏa hiệp là rời khỏi nơi này.

Đúng lúc này Mị Nhi chợt nghe thấy 1 âm thanh:



- Đám ngu ngốc các người dám đuổi vợ anh chạy khắp nơi, anh cũng không thể nhịn.



Khi âm thanh này vang lên, Mị Nhi chợt phát hiện mình được 1 cánh tay có lực nhấc lên, thân thể của nàng cũng trở nên giống như mất đi lực khống chế. Tiếng súng vẫn vang lên dữ dội, đạn vẫn phóng đi không ngừng, nhưng điều làm cho Mị Nhi ngạc nhiên chính là hàng loạt đạn phóng đến trước mặt nàng nửa thước thì giống như gặp tấm chắn mà dừng lại.



- Chết hết cho anh.



Tên đàn ông Mị Nhi đang ôm chợt gầm lên 1 tiếng, hắn chợt nhảy dựng lên rồi phóng về phía chiếc trực thăng trên không, khoảnh khắc sau hắn đã đến bên cạnh máy bay và vung ra 1 chưởng.

Một luồng cuồng phong hùng hồn buông ra rồi bổ vào trực thăng, 1 tiếng nổ ầm vang lên, trực thăng mất đi không chế và nhanh chóng rơi xuống.

Hạ Thiên hất tay lên, vài đầu đạn phóng ra, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, trực thăng còn chưa rơi xuống đất nhưng đám người đó đã xuống gặp Diêm Vương.

Mị Nhi giống như rơi vào giấc mộng, sắc lang chết tiệt kia không bị thương sao? Không những không bị thương, hơn nữa còn lợi hại hơn cả trước kia thì phải.

Khi Mị Nhi sững sờ thì Hạ Thiên đã ôm nàng trở lại mái nhà, 1 giây sau hắn đi đến cửa cầu thang và nói:



- Đám người ngu ngốc các người chết hết đi.



- Đùng, đùng, đùng… …



Tiếng súng vang lên.



- Á, á… …



Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ba giây sau tất cả đều trở về giai đoạn yên ắng, chỉ còn lại vài cổ thi thể.

Hạ Thiên cũng ôm Mị Nhi quay trở lại trung tâm sân thượng.



- Thả tôi ra.



Mị Nhi yêu kiều quát lên 1 tiếng, sau đó nàng vùng khỏi ngực Hạ Thiên rồi tức giận nói:



- Cậu lừa tôi thì vui lắm phải không? Cậu đang tốt sao lại giả vờ mất hết võ công?



- Vợ Mị Nhi, chị đừng giận, tôi chỉ… …



Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ, hắn vừa giải thích vừa tiếp tục muốn ôm Mị Nhi.



- Đừng đụng vào tôi.



Mị Nhi tức giận khẽ quát lên, sau đó nàng lách mình tránh ra:



- Tôi nghĩ cậu bị thương mà chạy đến bảo vệ, kết quả cậu coi tôi là kẻ ngốc, hèn gì tôi cảm thấy kỳ quái vì sao Mộc Hàm không lo lắng? Thì ra cô ấy đã sớm biết cậu không việc gì.



Mị Nhi cảm thấy mình bị Hạ Thiên đùa giởn, nàng rất tức giận, vì vậy mà xoay người muốn bỏ đi. Đúng lúc Hạ Thiên phóng về phía nàng, sau đó nàng cũng không thể tránh, bị hắn ôm chặt.



- Buông tay ra, không thì sau này đừng gặp tôi.



Mị Nhi liều mạng vùng vẫy.



- Vợ Mị Nhi, trước tiên chị nghe tôi nói đã, tôi cũng không muốn gạt chị, thật sự tôi gặp 1 quả bom nho nhỏ rất lợi hại, vợ công chúa cũng thiếu chút nữa bị nổ chết. Vì tôi muốn đám khốn kiếp kia thò đầu ra nên cố ý giả vờ bị thương.



Hạ Thiên vẫn không buông Mị Nhi, hắn nhanh chóng giải thích nguyên nhân:



- Tôi cũng không muốn gạt chị, chỉ muốn gạt đám ngu ngốc kia thôi.



- Bây giờ cậu coi tôi là kẻ ngốc.



Mị Nhi thực sự rất giận, nàng cố ý đến bảo vệ hắn, không ngờ bị hắn coi là đứa ngốc.



- Vợ Mị Nhi, tôi đến thủ đô đã lâu như vậy nhưng chị không bao giờ bỏ chút thời gian đi bên tôi, lần này chị chủ động đến tìm, tất nhiên tôi sẽ không thể cho chị đi, Nếu tôi nói mình không sao thì chị chắc chắn không theo giúp, vì vậy tôi mới tương kế tựu kế, để chị nghĩ rằng tôi thật sự cần được bảo vệ.



Hạ Thiên tỏ ra vô tội:



- Thật ra điều này chỉ có thể trách chị, ai bảo chị bình thường không theo tôi, làm hại tôi chỉ có thể lừa chị đến giúp?



Mị Nhi chợt bị chọc tức, sắc lang này lừa nàng, bây giờ còn trách nàng.



- Nói lại lần nữa, thả tôi ra, nếu không sau này tôi sẽ tránh mặt cậu cả đời.



Mị Nhi cũng không biết vì sao mình tức giận, tóm lại bây giờ nàng rất bực, rất giận, nàng muốn tạm thời rời bỏ tên sắc lang lừa gạt này.



- Vợ Mị Nhi, nếu chị trốn tôi cả đời, tôi sẽ tìm chị cả đời.



Hạ Thiên chăm chú nhìn Mị Nhi, sau đó hắn buông lỏng tay:



- Nhưng tôi không muốn vợ Mị Nhi mất hứng, vì vậy tạm thời thả chị ra.



Mị Nhi không nói gì mà chỉ xoay người chạy xuống bên dưới.



- Vợ Mị Nhi, chị cứ đi như vậy sao?



Hạ Thiên ngẩn ngơ, sau đó vội vàng chạy theo.

Hai người 1 chạy 1 đuổi, chỉ sau nháy mắt đều đến đại sảnh khách sạn.



- Đừng tiếp tục theo tôi.



Khi thấy Hạ Thiên vẫn còn chạy theo thì Mị Nhi không nhịn được phải nói.



- Vợ Mị Nhi, chị đi thì tôi ở 1 mình rất nhàm chán.



Hạ Thiên tỏ ra có 1 chút đáng thương.



- Đừng giả vờ đáng thương, tôi cũng không bị cậu gạt.



Mị Nhi thở phì phò nói:



- Tóm lại cậu thích làm gì cũng được, tôi không quan tâm đến sống chết của cậu.



Mị Nhi nói xong thì đi ra đại sảnh, Hạ Thiên đuổi theo đến bên ngoài thì nghĩ thế nào lại dừng lại.

Hạ Thiên nhìn về phía Mị Nhi đi mất mà lầm bầm:



- Lừa vợ là rất tốt, nhưng vợ mà phát hiện ra thì thật sự không tốt.



Hạ Thiên duỗi lưng rồi bắt đầu nghĩ đến bước tiếp theo, bây giờ không có vợ Mị Nhi ở bên cạnh, coi như phiền toái sẽ ngày càng nhiều.

Tuy vừa rồi Hạ Thiên đã bộc lộ ra thực lực chân chính, nhưng tất cả những người thấy được đều chết sạch trừ Mị Nhi, mà Mị Nhi cũng sẽ không nói ra. Vì vậy đám ngu ngốc ở thủ đô sẽ cho rằng hắn vẫn là 1 kẻ bình thường.

Điện thoại gọi đến, Hạ Thiên lấy ra xem, thì ra là Mộc Hàm, tất nhiên hắn sẽ nhận điện thoại không chút do dự.



- Chồng, không sao chứ?



Điện thoại vừa nối thông thì Mộc Hàm đã ân cần hỏi:



- Tôi nghe nói ở khách sạn Đô Thành vừa phát sinh 1 vụ nổ, có cả bắn súng… …



- Vợ, tôi không sao, nhưng vợ Mị Nhi đã nổi giận.



Hạ Thiên có chút bực bội:



- Bây giờ chị ấy không quan tâm đến tôi, nói rằng tôi lừa gạt.



Mộc Hàm nghe rõ tình huống Hạ Thiên thuật lại trong điện thoại thì dịu dàng an ủi:



- Chồng, cậu đừng lo, Mị Nhi tức giận nói không quan tâm đến cậu, thật ra chị ấy đến bảo vệ đã nói rõ tất cả, cậu yên tâm, tôi sẽ đi khuyên, vài ngày nữa sẽ không có gì.



- Vợ, tôi cũng biết vợ Mị Nhi không tức giận, nhưng tôi phát hiện bây giờ rất nhàm chán.



Hạ Thiên vô tình nói.



- Chồng… Hay tôi quay lại.



Mộc Hàm chần chừ nói.

Hạ Thiên có chút động lòng nhưng suy nghĩ rồi từ chối:



- Vợ, đợi vài ngày nữa đã, tôi thấy đám ngốc kia sắp xuất hiện càng nhiều hơn.



Hạ Thiên vừa dứt lời thì bên cạnh đã vang lên âm thanh:



- Hạ Thiên, mày không lo chạy đi sao?



- Vợ, lại 1 thằng ngu chạy đến, trước tiên cúp điện thoại đã.



Hạ Thiên nói 1 câu rồi cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn:



- Chú mày là thằng ngu nào?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch