Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 1194: Nhiều tên bị bệnh tâm thần

Chương 1194: Nhiều tên bị bệnh tâm thần




Trước tiên Mị Nhi giam tên khốn thuộc tổ chức của Dịch Tri Ngôn và cô nhân viên siêu thị vì tham tài mà gặp chuyện không may kia lại. Sự kiện này vẫn luôn do Mộc Hàm phụ trách, nếu Mộc Hàm chưa quay về thì Mị Nhi sẽ có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ Mộc Hàm đã về, Mị Nhi cảm thấy để cho Mộc Hàm xử lý thì hay hơn, dù sao Mộc Hàm cũng quen thuộc hơn.

Còn Hạ Thiên, dưới yêu cầu của Mị Nhi, hắn bắt đầu phải tiến hành trị liệu cho những đặc công vì bị thương hoặc bị bệnh mà không khỏi xin nghỉ hưu sớm.

Từ khi Ám tổ được thành lập đến nay, có nhiều đặc công vì bị thương về trí não và tinh thần hoặc có vấn đề lớn về tâm lý mà được đưa vào bệnh viện, nhưng đám người này không có được cuộc sống như người thường. Có vài chục người ở lại thủ đô, mà bọn họ cũng được Ám tổ đưa đến để Hạ Thiên chữa trị.

Điều Hạ Thiên cảm thấy bất ngờ chính là vài chục người này bị tàn tật chưa đến một nửa, căn bản là có vấn đề về tinh thần hoặc tâm lý.



- Vợ Mị Nhi, tôi thấy chị và vợ tóc vàng không nên tiếp tục ở lại công tác trong Ám tổ nữa.



Hạ Thiên nhìn đám bệnh nhân mà không khỏi nói với Mị Nhi.



- Vì sao?



Mị Nhi tức giận hỏi.



- Vợ Mị Nhi, Ám tổ này có quá nhiều người bị tâm thần, các chị ở đây sẽ không an toàn.



Hạ Thiên nghiêm trang nói.



- Này, đừng mắng người, không phải cậu đang mắng chính mình sao?



Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Không phải cậu chữa tốt cho bọn họ thì sẽ không còn vấn đề gì sao?



Hạ Thiên lại lắc đầu:



- Vợ Mị Nhi, bệnh nhân cũ sẽ hết nhưng bệnh nhân mới sẽ ngày càng nhiều, dù tôi mở bệnh viện tâm thần ở đây cũng không thể nào chữa hết. Vì vậy, vợ Mị Nhi, không bằng thị theo tôi quay về thành phố Giang Hải, tôi cũng không muốn làm tổ trưởng Ám tổ.



- Dù bọn họ đều có bệnh, cậu thấy bọn họ có thể làm tổn thương tôi và Mộc Hàm được sao?



Mị Nhi tức giận nói.



- Vợ Mị Nhi, phải đề phòng chứ? Các chị theo tôi sẽ an toàn hơn.



Hạ Thiên nghiêm trang nói.



- Cậu muốn gạt chúng tôi đến thành phố Giang Hải sao?



Mị Nhi hừ khẽ một tiếng:



- Đừng cho là tôi không biết cậu có ý gì, mau đi chữa bệnh cho người ta đi.



Hạ Thiên nhìn Mị Nhi rồi chăm chú hỏi:



- Vợ Mị Nhi, chị đã nghe qua câu nói này chưa?



- Câu gì?



Mị Nhi hỏi.



- Phụ nữ càng ngốc càng đáng yêu.



Hạ Thiên có chút tiếc hận:



- Vợ Mị Nhi, sao chị không ngốc một chút? Dù chị không thật sự ngốc thì cũng có thể cố ý ngốc một chút, để tôi lừa chị đến thành phố Giang Hải.



- Mặc kệ cậu.



Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Trước tiên cậu chữa tốt cho bọn họ, trị hết bệnh thì đến tìm tôi, bây giờ tôi đi trước.



Mị Nhi nói đi là đi, chỉ nháy mắt đã biến mất. Nàng vốn nghĩ cũng muốn ở lại xem, nhưng nàng phát hiện ở bên cạnh thì Hạ Thiên sẽ không chuyên tâm chữa bệnh, vì thế

nàng đi thì hay hơn.



- Vợ Mị Nhi, chờ tôi đến dùng cơm trưa.



Hạ Thiên còn hô lên một câu về phía Mị Nhi.

Mị Nhi tuy nghe được lời này của Hạ Thiên nhưng không quá quan tâm, còn ăn cơm trưa sao, nàng cũng không tin hắn có thể chữa tốt cho mọi người trước bữa cơm trưa.

Mị Nhi vừa bỏ đi thì Hạ Thiên đã vào phòng, bắt đầu chuyên tâm chữa bệnh cho đám người có vấn đề.

Thật ra dựa theo quan điểm của y học hiện đại thì bệnh tâm thần và tâm lý không giống nhau, mà hai mươi năm gần đây bọn họ cũng thấy có nhiều chuyện không giống. Nhưng đối với Hạ Thiên thì đám người này đều như nhau, đều là kẻ đầu óc có vấn đề.

Vì thế Hạ Thiên chữa trị cho bọn họ cũng đơn giản, chỉ cần làm cho đầu óc của bọn họ trở nên bình thường là được. Hắn có y thuật cao siêu nhưng đầu óc là bộ vị khó trị nhất, hơn nữa đầu óc mỗi người cũng không giống nhau, vì thế trị liệu cũng khá phiền.

Hạ Thiên mất gần ba giờ mới trị liệu cho hơn hai mươi người, mà xong việc cũng là hai giờ chiều.



- Ôi, chữa xong, trước tiên đi ăn cơm cái đã.



Hạ Thiên duỗi lưng muốn đẩy cửa đến căn tin dùng cơm.

Hạ Thiên vừa đi được vài chục mét thì dừng.



- Vợ Mị Nhi, chị chờ tôi ăn cơm sao?



Hạ Thiên nhìn Mị Nhi đang đứng cách đó không xa rồi dùng giọng ngạc nhiên nói.



- Tôi không đợi cậu.



Mị Nhi phủ nhận:



- Tôi đã ăn rồi.



- Vợ Mị Nhi, lừa chồng không phải là tốt.



Hạ Thiên chân thành nói.



- Tôi lừa cậu hồi nào?



Mị Nhi hừ một tiếng, sau đó nàng ý thức được có điều không đúng, nàng trả lời như vậy không phải thừa nhận sắc lang này là chồng mình sao?



- Vợ Mị Nhi, chị rõ ràng còn chưa ăn cơm.



Hạ Thiên tùy ý nắm bàn tay trắng nõn của Mị Nhi:



- Bữa cơm gần nhất của chị, chính là bữa sáng ăn cùng tôi.



Mị Nhi chợt á khẩu, người này đúng là thứ gì cũng biết, ngay cả nàng còn chưa dùng cơm trưa cũng biết.

Lúc sáng Hạ Thiên nói sẽ dùng cơm trưa với Mị Nhi, tất nhiên nàng sẽ không để trong lòng.

Lúc đó nàng cũng hiểu, đến khi hắn chữa bệnh xong thì sợ rằng đã qua giờ cơm rồi.

Nhưng khi nàng được thủ hạ báo cáo, biết Hạ Thiên mất cả buổi sáng để chăm chú chữa bệnh thì tâm tình của nàng rất tốt. Người này thích làm càn nhưng lại biết làm việc, nàng nói gì hắn cũng chân thành đi làm, điều này làm cho nàng thỏa mãn, vì vậy nàng cảm thấy cũng nên thỏa mãn yêu cầu cùng đi ăn cơm trưa với hắn.

Vì thế mà Mị Nhi mới chờ đến bây giờ.

Nhưng Hạ Thiên vừa hỏi thì Mị Nhi chợt có chút hối hận, vì nàng biết rõ đối phương là loại người được một tấc sẽ tiến lên một thước, nếu nàng tốt với hắn, nhất định hắn sẽ chiếm tiện nghi của nàng ngày càng nhiều. Nếu nàng để hắn biết mình chủ động chờ đi dùng cơm, như vậy sợ rằng hắn sẽ có ý nghĩ đưa nàng vào nhà làm chuyện hư hỏng.

Cũng vì ý nghĩ đó mà Mị Nhi mới phủ nhận, nhưng nàng cũng không ngờ lời phủ nhận của mình là không có tác dụng, vì Hạ Thiên thật sự biết nàng chưa dùng cơm trưa.

Vì vậy mà Mị Nhi để tùy ý cho Hạ Thiên nắm tay mình đi vào căn tin, sau đó cả hai dùng cơm trưa. Sau khi ăn cơm trưa, nàng nhanh chóng bình tĩnh, vì Hạ Thiên thật sự không muốn tiến thêm một thước, hắn lại muốn đến chữa bệnh cho đám người bị tàn tật của Ám tổ.

Trị liệu cho đám người này cũng không dễ, vì bọn họ tàn tật đã khá lâu. Cũng giống như chữa trị cho Chu Nhất vào ngày hôm qua, có nhiều người bị teo rút, tuy có thể chữa trị tốt, nhưng dù là thần y như Hạ Thiên cũng mất thời gian.

Vì vậy mãi đến tám giờ tối thì Hạ Thiên mới cơ bản chữa xong cho đám thành viên tàn tật, sở dĩ nói là cơ bản vì cuối cùng có nhiều phiền toái.

Có một đặc công tên là Yên Phi, tuổi không lớn, mới hơn ba mươi, vài năm trước bị thương, mức độ nhẹ hơn những người khác, hắn vẫn có thể tự lo cho cuộc sống

của mình. Hắn có hai chân khỏe mạnh, cũng còn một tay phải khỏe mạnh, thực tế thì bảo hắn giết người cũng không khó.

Nhưng đối với Hạ Thiên thì Yên Phi này là phiền nhất, vì người khác tuy có vấn đề nhưng tay chân vẫn đầy đủ, mà tên này lại thiếu một tay, từ khuỷu tay trái trở xuống đã bị người ta chặt mất.

Muốn trị liệu cũng rất phiền, đối với Hạ Thiên thì muốn chữa tay rất đơn giản, chỉ cần có nửa cánh tay nối vào là được. Thực tế thì đây không phải quá khó, nếu không có tay thật cũng chỉ cần bỏ vào một phần tay giả là được. Bây giờ tay trái của Yến Phi là tay giả.



- Có phải không thể trị?



Mị Nhi cả buổi chiều ở bên cạnh Hạ Thiên, nàng thấy Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tay giả của Yên Phi, vì vậy không nhịn được phải hỏi.



- Hạ thần y, nếu thật sự không trị được thì không sao, điều này cũng không thể trách cậu, tôi cũng nghĩ khó làm cho tay trái trở lại như thường.



Yên Phi mở miệng nói, giọng điệu hơi khàn nhưng khá bình tĩnh.

Thật ra trước khi đến đây thì Yên Phi căn bản không ôm hy vọng, nhưng người Ám tổ đến đón, hắn không thể không đến. Mà đến lúc tận mắt thấy y thuật thần kỳ của Hạ Thiên có thể biến phế nhân thành người bình thường, hắn bắt đầu có chút hy vọng. Tuy vì còn tay phải nên cuộc sống cũng không quá khó khăn, nhưng có ai không muốn làm người bình thường?



- Cũng không phải không thể làm cho chi sống lại, thật ra chỉ cần bản thân có năng lực phục hồi mạnh mẽ là được. Khi còn nhỏ thì phương diện này rất mạnh, khi càng lớn tuổi thì năng lực này sẽ càng kém. Nhưng dù là người lớn hay trẻ nhỏ, dưới tình huống bình thường, bị chặt tay sẽ không thể mọc ra lại.



Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:



- Nhưng tôi là đệ nhất thần y, những thứ không làm được nhưng đối với tôi lại khác chỉ cần cho thời gian, tôi sẽ làm nó mọc trở lại.



- Rốt cuộc cần bao lâu?



Mị Nhi không khỏi hỏi:



- Cậu đừng nói lại là nửa giờ nhé?



- Vợ Mị Nhi, lần này là thật sự rất lâu, trước tiên tôi phải châm cứu cho anh ta, sau đó cho anh ta vừa uống thuốc vừa thoa, sau đó mất nửa năm mới mọc ra được.



Hạ Thiên trả lời.

Hạ Thiên dừng một chút rồi nhìn Yên Phi:



- Này, thật ra tôi có biện pháp khá hơn, cũng có thể làm tay trái dài ra, anh có muốn thử không?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch